CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 206

Sáng sớm tinh mơ, Si Nhan vừa mò điện thoai đã có tin nhắn đến.

Người ở xa nghìn dặm nói với cô, "Hưng phấn quá, cả đêm không ngủ

được".

Chỉ mấy chữ đơn giản, song bao hàm quá nhiều tình cảm. Si Nhan

nhìn đi nhìn lại, khóe môi mỉm cười mà bản thân không hay biết.

Đang phải họp thì điện thoại rung, vẫn là người kia, lần này người kia

nói: "Anh đã đến sân bay rồi. Không ngờ vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa
mới cất cánh, anh nóng lòng quá".

Trong hai tiếng đồng hồ chờ đợi máy bay cất cánh, người kia đâu chỉ

một lần tự vấn tự đáp. "Có đến đón anh không? Sẽ đến phải không?".

Cứ như một đứa trẻ con.

Cuối cùng, sau hai giờ đồng hồ dài đằng đẳng, anh nói, "Đợi anh".

Si Nhan nhìn đồng hồ, tra thời gian hạ cánh của chuyến hay anh ngồi,

tiếp tục công việc.

Song cô phát hiện ra rằng, quá khó để tập trung tinh thần. Chờ đợi thật

gian nan nhường nào, một buổi chiều dài đằng đẳng như không có bờ bến,
đặc biệt là khi người kia tắt máy, không thể nhắn tin, thời gian chừng như
ngừng lại.

Quả nhiên là như Ôn Hành Viễn nói: Nóng lòng quá.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc tan tầm, đồng nghiệp cùng văn

phòng lúc sắp rời đi bỗng cất lời trêu chọc, "Ngày hôm nay, không đếm
được là cậu đã xem đồng hồ bao nhiêu lần rồi nữa, có phải là bạn trai đến
thành cổ thăm nom không hả? Mau đi hẹn hò đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.