CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 212

Chỉ là một nụ hôn mà thôi. Ôn Hành Viễn phải cố gắng kiềm chế, ép

buộc bản thân rời khỏi, khẽ điều hòa hơi thở.

Mãi đến khi hai người bình tâm lại, Si Nhan mới hỏi, "Chúng ta như

thế này, coi như yêu đương rồi sao?".

Ôn Hành Viễn dùng áo khoác ngoài bao bọc lấy cô, giọng nói khàn

khàn mê người, "Đương nhiên. Hiện giờ chúng ta là quan hệ yêu đương
một trăm phần trăm, anh cầm chắc thân phận bạn trai của em rồi, em đừng
có chối cãi!".

Khẩu khí bá đạo khiến Si Nhan ném cho anh ánh mắt oán trách, sau

đó, lòng bàn tay cô khẽ lật, đan vào bàn tay anh, mười ngón siết chặt.

Bốn bề trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của cơn gió thu thổi lá cây

bay xào xạc.

Khoảnh khác ấm áp hiếm có.

Cuối cùng thì Si Nhan đã trở nên dũng cảm. Khi nhìn rõ sự xa cách

giữa mình và Hàn Nặc, khi ý thức được Ôn Hành Viễn có lẽ là hơi ấm cuối
cùng trong cuộc đời này, cô đã không nỡ để anh đi. Chân tình khó tìm,
lương nhân(*) khó cầu, để có được cô, anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ
xuân sắc nhân gian, cô có lý do gì để hèn nhát, trốn chạy?

(*). Để chỉ lang quân.

Khi anh hỏi cô có thể vì anh mà dũng cảm một lần hay không, giọng

nói trầm thấp tựa như xuyên qua khoảng cách nghìn dặm, dội thẳng vào
lòng cô. Thế giới u ám bỗng chốc trở nên tươi sáng, mắt Si Nhan bất giác
đã ướt nhòe.

"Em nghĩ, em có thể!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.