CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 24

ghế sau xe Đường Nghị Phàm, sau đó kéo cửa xe một cách quyết đoán,
ngăn cách bản thân và Hàn Nặc bên ngoài.

Thế nhưng Si Nhan cảm nhận được một cách rõ rệt rằng ánh mắt Hàn

Nặc từ đầu chí cuối đều tập trung vào cửa kính tối màu này, dù thực tế anh
không nhìn thấy gì.

Thông minh như Đường Nghị Phàm, đương nhiên có thể cảm nhận

dược mối quan hệ tế nhị giữa Hàn Nặc và Si Nhan. Sau khi lên xe, anh
không hỏi gì nhiều, chuẩn bị lái xe đến nhà hàng đặt trước đó mời Si Nhan
dùng cơm theo kế hoạch ban đầu. Nhưng khi khởi động xe, Si Nhan lại nói,
"Bay mấy tiếng đồng hồ nên hơi mệt, anh cứ đưa em về nhà trước đã nhé!".

Đường Nghị Phàm nghe thấy vậy bèn liếc nhìn Quý Nhã Ngưng qua

gương chiếu hậu, thấy cô vợ trẻ nhà anh gật đầu, liền lấy giọng điệu hết sức
tự nhiên nói, "Phiền hai mỹ nữ chỉ đường giúp tiểu nhân ạ!".

Si Nhan hạ cửa xe xuống, để mặc gió thổi bung những lọn tóc dài ôm

lấy khuôn mặt thon gọn của cô. Như không còn sức lực để thở than, cô cố
gắng gạt đi thôi thúc muốn khóc, kìm nén nổi bi thương đang dâng lên
trong lồng ngực.

Hơn một nghìn ngày ly biệt, quả thực là đã lâu không gặp.

Anh vẫn tuấn tú hết như trong trí nhớ của cô, ngoại trừ việc hai người

không tìm thấy bóng hình nhau trong mắt đối phương. Mảng kí ức loang lổ
mơ hồ, tựa như quang cảnh đường phố lùi lại bên ngoài cửa sổ xe, khiến
người ta không nhìn rõ con đường phía trước.

Si Nhan lại một lần nữa nhắc nhở bản thân rằng, vào lúc cô rời khỏi

thành phố A đến thành cổ, họ đã trở thành khách qua đường trong cuộc đời
nhau. Những chuyện quá khứ kia, có thể không cần nhớ lại thì cô không
nhớ nữa. Thế nhưng, khi cô nhìn ra bầu trời màu xanh như được gột rửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.