CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 299

bàn bên cạnh, anh nói, "Chúc hai người hạnh phúc", cho dù đó là thứ tôi
khát khao mà không được, cho dù nói không liên quan đến tôi.

Thời tiết đầu đông, cho dù là Lệ Giang thì cũng vẫn lạnh, huống hồ là

đêm khuya. Hàn Nặc chỉ mặc chiếc áo gió. Bóng lưng cao lớn trở nên cô
độc, bi thương trong màn đêm.

Anh thả chậm bước chân, nặng trĩu nỗi lòng, không chú ý đến lúc bản

thân ngang qua quán bar Thời Khắc Dịu Dàng, có một người vô tình nhìn
thấy anh, chăm chú nhìn anh cho đến khi anh bước ra khỏi tầm mắt.

Sự xuất hiện của Hàn Nặc, đối với Si Nhan mà nói, là chấn động

không kịp đề phòng. Cuộc tương ngộ bất ngờ, cô có ảo giác tựa hồ đã trải
qua mấy kiếp. Thế nhưng, đối với bóng hình dần bước dần xa của Hàn Nặc,
Si Nhan lại khẽ kêu tên của Ôn Hành Viễn. Tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới
có thể xác định, trên thế giới này, chỉ có anh là không bao giờ rời xa cô. Chỉ
có anh, mới có thể mang đến sức mạnh đủ để xoa dịu nỗi lòng. Khi cô
quyết định dựa gần anh, trong cuộc sống của cô, không nên, và cũng không
thể chứa thêm người khác.

Đêm hôm ấy ở trên núi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tựa đại dương, cô

hỏi, "Tại sao anh có thể đợi mười năm?".

Vốn tưởng rằng sẽ là một đoạn bày tỏ tình cảm nồng nàn, thế nhưng,

Ôn Hành Viễn chỉ trả lời, "Bởi vì anh thích em".

Thời gian mười năm dài đằng đẵng, chỉ dùng vẻn vẹn năm chữ để khái

quát.

Vào khoảnh khắc ấy, Si Nhan bất chợt có cảm giác bản thân đã sống

sót sau vụ tai nạn

May thay không bỏ lỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.