CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 302

Ôn Hành Viễn cũng cười, "Vậy thì mở rộng phạm vi ra một chút,

ngoại trừ chú Si và Si Hạ ra, chỉ có thể nghĩ đến anh".

Si Nhan nghe ra hàm ý trong lời nói của anh. Cô đoán, vào lúc cô nhìn

thấy Hàn Nặc, Trương Tử Lương cũng đã nhìn thấy. Nhưng Ôn Hành Viễn
lại dung túng cho cô, không có lấy một câu hạch hỏi.

Si Nhan bỗng nhiên bật khóc, "Ôn Hành Viễn, sao anh lại nuông chiều

em như thế?".

Ôn Hành Viễn khẽ trách cô một câu, "Ngốc ạ!".

Từ trước tới giờ, chỉ cần có thể, chỉ cần không vượt quá giới hạn chịu

đựng của anh, anh đều thuận theo cô. Thế nhưng, lần "không hỏi han" này
lại có sự khác biệt. Là anh sợ nói ra rồi, đáp án nhận được không phải là
điều mà bản thân có thể chịu đựng, có lẽ anh không hề kiên cường như
trong tưởng tượng.

"Khóc gì chứ? Nếu như giọt lệ này không phải rơi vì anh thì mau thu

về đi".

Trong lòng Si Nhan chua xót, thẳng thắn, "Em nhìn thấy Hàn Nặc rồi".

Ôn Hành Viễn thở phào một hơi.

Sau đó, Si Nhan nằm cuộn người trên sô pha, lải nhải với anh - người

ở ngoài nghìn dặm kia, chuyện cũ giữa cô và Hàn Nặc.

Cô nói, "Hàn Nặc là con một, được nuông chiều, nhưng chưa bao giờ

nổi nóng với em, thậm chí không bao giờ to tiếng".

Cô lại nói, "Em thích ngủ nướng, Hàn Nặc mỗi ngày đều dậy sớm mua

đồ ăn sáng đưa đến cho em, anh ấy cười nói: Ít nhiều gì thì em cũng phải ăn
một chút, đói gầy người đi, xấu lắm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.