CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 317

dã và si mê.

Thế nhưng, họ lại không tiếp tục.

Xê dịch nửa phần cơ thể đè lên người Si Nhan, Ôn Hành Viễn nghiêng

người đưa tay chạm vào khuôn mặt đỏ rần của cô, cảm nhận được độ nóng
không bình thường, anh sờ lên trán cô một lúc, vẫn nóng như thế, "Em sốt
rồi?".

Thần trí mơ mơ màng màng của Si Nhan thoáng chốc được kéo trở về

thực tại, đáp lời anh bằng giọng điệu đáng thương, "Em bị cảm, buổi chiều
hơi sốt".

Nghe thấy vậy, ngọn lửa trong người Ôn Hành Viễn bỗng chốc tắt lụi,

anh kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, ôm cô vào lòng, khẽ giọng trách cứ,
"Sao em không nói sớm hả? Nói cho anh biết chỗ nào không được khỏe,
anh đi mua thuốc cho em".

Si Nhan không tiếp lời, chỉ đưa cánh tay ra đặt lên hông anh.

Vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, khẽ điều hòa hơi thở, giọng nói của

Ôn Hành Viễn vô cùng dịu dàng, "Một lát nữa đến bệnh viện xem thế nào,
xong tiêm một mũi".

Vòng ôm thế này khiến Si Nhan cảm thấy ấm áp, cô dán khuôn mặt

nhỏ của mình lên khuôn ngực anh, bắt đầu làm nũng, "Không đến bệnh
viện đâu, trong túi có thuốc, uống là khỏe lại rồi".

"Nếu như uống không có hiệu quả thì phải đến bệnh viện, không được

bướng bỉnh", đoán được cô sợ tiêm, Ôn Hành Viễn dỗ dành, "Nếu như em
nghe lời, anh sẽ không hỏi nguyên nhân em đột nhiên bị ốm nữa".

Si Nhan sững sờ, sau đó như hờn giận gắng sức đẩy anh ra, "Ai sợ anh

hỏi chứ!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.