CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 316

đang lung lay, khiến người ta đầu váng mắt hoa. Còn anh, anh là điểm tựa
vững chắc của cô. Từ điểm này, cô đã chuyên tâm đắm mình vào nụ hôn,
tận lực phối theo nhịp điệu của anh, đáp trả bằng sự nhiệt tình trước giờ
chưa từng có.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Ôn Hành Viễn quên hết tất thảy,

ngây ngất trong nụ hôn quá đỗi nồng nhiệt này. Anh dùng cánh môi đang
dán chặt lấy nhau của họ bày tỏ sự quyến luyến và nhớ nhung vô hạn của
mình. Bất giác, họ ôm chặt lấy nhau, chặt đến độ cơ thể quả thực đã hòa
làm một, ngón tay dường như đang bấm vào cơ thể nhau, tựa hồ chỉ có như
vậy, mới có thể khẳng định được sự tồn tại chân thực của đối phương, xác
định đối phương thuộc quyền sở hữu của riêng mình.

Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, trong phòng truyền ra âm thanh vô

cùng nhỏ.

Si Nhan bị cuốn vào cảm xúc mãnh liệt đang ùn ùn kéo đến, cánh tay

bám vịn vào vai anh không biết phải làm thế nào.

Ôn Hành Viễn quyến luyến rời khỏi cánh môi cô, hôn lên khuôn mặt

cô, sau đó là vành tai nhỏ của cô, cuối cùng hạ xuống cơ thể cô rồi chạm
vào làn da mềm mại như em bé của cô.

Si Nhan ngẩng đầu lên, khẽ gọi tên anh, "Hành Viễn".

Ôn Hành Viễn khó khăn ngẩng đầu lên, cố nén kích động muốn "hành

quyết" cô, khàn giọng yêu cầu, "Nói em nhớ anh đi".

Chạm phải ánh mắt rực lửa của anh, lòng Si Nhan mềm nhũn, cô giơ

tay đầu hàng, thuận theo anh nói ra tình cảm được chôn vùi tận đáy lòng,
"Em nhớ anh".

Ôn Hành Viễn nở nụ cười, ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi khẽ mở của

cô. Ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt đen nhánh của anh tràn đầy sự cuồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.