CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 353

nấu nướng. Hơn nữa, ngay cả Ôn Hành Viễn thân là bạn trai cũng còn chưa
có phúc phận được ăn bữa "độc thực" do cô nấu, Trương Tử Lương và Đỗ
Linh càng không thể có cơ hội thưởng thức trước. Cho nên, sơn nhân tự
hữu diệu kế*, người thông minh như Si Nhan đã áp dụng sách lược đặt đồ
ăn nhà hàng. Thế tại sao không trực tiếp ra ngoài ăn? Đối diện với câu chất
vấn của Trương Tử Lương, Si Nhan cảm thấy, "Như thế này có thành ý
hơn".

(*) Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay

Còn nhớ sau đó Trương Tử Lương có kể với Ôn Hành Viễn về bữa

cơm tối này, Ôn Hành Viễn xoa mái tóc dài của Si Nhan, nói bằng giọng
điệu bất đắc dĩ mà cưng chiều, "Vất vả cho em rồi".

Một đêm trước khi rời khỏi thành cổ, với tư cách là hai người bạn thân

nhất của Si Nhan ở đây, tâm tình của Trương Tử Lương và Đỗ Linh ít nhiều
có chút buồn bã. Cô giống như là em gái của họ, ba năm qua, thấy cô kìm
nén bản thân, đau khổ, rồi lại vực dậy từ nỗi đau, từng bước đều vô cùng
khó khăn. Còn Ôn Hành Viễn, ngoại trừ thời gian, còn bỏ ra cả tấm chân
tình đáng quý, chỉ để theo đuổi mối tình dài lâu.

Thế giới rộng lớn lắm, thành phố nhỏ bé lắm, người đánh mất duyên

phận, suốt đời có thể không gặp lại nhau nữa.

Giữa họ, may mà có một người vẫn không chịu từ bỏ.

Đêm này, Trương Tử Lương uống rất nhiều, có lẽ là mượn rượu, có lẽ

là vì Ôn Hành Viễn, anh thừa lúc còn tỉnh táo, tâm sự chân thành với Si
Nhan, "Chúng ta quen biết nhau mặc dù mới có ba năm, nhưng vào mười
năm trước, anh đã được nghe đến tên em từ chỗ Hành Viễn. Tâm ý của
Hành Viễn, không cần anh phải nói, em là người có quyền phát biểu nhất,
cũng có thể tự mình cảm nhận được. Hàn Nặc, người mà ngay cả Hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.