CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 355

Si Nhan khẽ giọng nói một câu chân thanh, "Cảm ơn anh".

Cảm ơn Trương Tử Lương hơn ba năm qua đã chăm sóc cô như một

người anh, cảm ơn anh đã nhắc nhở và căn dặn cô nên trân trọng sự hy sinh
của Ôn Hành Viễn. Si Nhan cảm thấy biết ơn, trong những tháng ngày đau
khổ của cô, lúc đau đớn tưởng rằng không thể bước đi được nữa, vẫn có
những con người không bỏ mặc cô. Nói một cách chính xác, cô cảm ơn
những điều mình có.

Cuối cùng buổi tối ấy, Si Nhan và Đỗ Linh đều bật khóc vì sự ly biệt

sắp đến gần. Nhưng họ cũng giao hẹn, phải trân trọng người đàn ông bên
cạnh mình, để mình trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Mưa gió ba năm, cô vốn nghĩ mình không thể bước ra khỏi màn mây

mù nữa, không ngờ rằng, ánh nắng vẫn luôn ở phía sau lưng, chỉ cần
ngoảnh đầu lại, là có thể cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của nó. Si
Nhan mỉm cười rời khỏi thành cổ, gửi lời tạm biệt đến quá khứ.

Cuối cùng cô đã có thể ngừng hoài niệm về quá khứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.