CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 357

Si Hạ cúi đầu nhìn chiếc vòng mặt ngọc màu xanh lục, khóe miệng từ

từ rướn lên, "Vẫn nhớ sinh nhật của anh cơ đấy à?".

Si Nhan gật đầu có phần đắc ý, "Đương nhiên rồi, em đã quay về từ

hôm qua, sợ năm nay lại bỏ lỡ".

Thấy dáng vẻ hồn nhiên của em gái, Si Hạ bèn vuốt ve mái tóc dài của

cô, "Cảm ơn em".

Sự cảm động của Si Hạ khiến Si Nhan tự trách mình. Từ nhỏ tới lớn,

cô hưởng thụ tình yêu thương của anh như một lẽ tự nhiên. Tuy nói trong
lòng vừa kính trọng vừa thương yêu anh, song trước giờ cô chưa từng làm
được gì cho anh cả, còn luôn khiến anh phải bận lòng, lo lắng. Si Nhan
ngồi bên cạnh Si Hạ, tựa đầu vào vai anh, khẽ gọi, "Anh".

Si Hạ sao có thể không hiểu tâm tư của cô, anh vươn tay ra ôm lấy cô,

khẽ cười, "Sao vậy hả? Có phải là nhớ Hành Viễn rồi không? Quả nhiên là
có bạn trai rồi là không cần ông anh trai này nữa ngay, hử?".

"Cái gì chứ, không thể so sánh như vậy được", Si Nhan đỏ mặt đẩy

anh ra, "Anh không biết đấy thôi, anh ấy động một tí là gào lên với em, ghê
gớm lắm".

Si Hạ vỗ vỗ lưng cô, "Hình như em nói ngược thì phải? Cậu ta đợi

mười năm rồi, yêu thương, cưng chiều còn không kịp, sao nỡ lòng nào quát
em?".

Si Nhan bày tỏ sự bất mãn với hành vi đứng về phía người ngoài của

anh trai, "Rốt cuộc anh có phải là anh trai ruột của em không thế, không
bênh vực em gì hết!".

"Anh mà còn bênh vực em nữa, em lại leo lên nóc nhà dỡ mái ngói ấy

chứ", Si Hạ cốc vào đầu cô, "Đợi Hành Viễn quay về anh phải bàn bạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.