CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 391

Si Nhan nín khóc mỉm cười, nhấc tay đấm anh một cái, "Anh không

cần phải quá miễn cưỡng đâu".

Chạng vạng tối, Ôn Hành Viễn dẫn Si Nhan trở về biệt thư nhà họ Ôn

trong thành phố G. Mẹ anh vô cùng yêu quý Si Nhan, không hề bắt bẻ gì
cô. Về phần Ôn Phi Văn, ông lại ít nhiều khiến Ôn Hành Viễn cảm thấy bất
an.

Lần đầu gặp mặt, Si Nhan tỏ ra trầm tính và kiên định khi ngồi đối

diện với cha của Ôn Hành Viễn trước sự ra hiệu của ông.

Ánh mắt của Ôn Phi Văn dừng trên khuôn mặt Si Nhan, lộ ra vài phần

thăm dò và xem xét, sau đó quay về phía Ôn Hành Viễn, "Đi xem xem mẹ
con có gì cần giúp đỡ không đi, cha và Nhan Nhan chơi ván cờ".

Đây là rõ ràng tỏ ý tách anh ra. Ôn Hành Viễn miễn cường, "Cha?".

Song bị Ôn Phi Văn cắt ngang, "Còn không đi?".

Si Nhan nắm lấy tay Ôn Hành Viễn, tỏ ý an ủi, anh mới quay người rời

khỏi phòng sách.

Tựa hồ không chú ý đến động tác nhỏ của họ, Ôn Phi Văn cúi đầu xếp

quân cờ, "Cha cháu cũng thích chơi cờ?".

Si Nhan không hề chen tay vào, khẽ giọng đáp, "Cha cháu quen rồi ạ,

thường ngày ông chơi để giết thời gian".

"Cùng chú chơi một ván nhé?", Ôn Phi Văn xếp quân cờ xong, ông

ngẩng đầu hỏi cô, thấy Si Nhan gật đầu, ông cầm quân cờ lên đi trước một
bước, "Hành Giao thường xuyên ở Mỹ, Hành Viễn lại không hay về nhà,
trong nhà không có ai có thể chơi vài ván cờ với chú".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.