CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 434

cho anh, không hề giữ lại bất cứ điều gì.

Thấm thoát mười năm vội vã qua đi, cho dù anh không phải là người

đầu tiên mà cô yêu, song cô vẫn cùng anh chia sẻ quá nhiều lần đầu tiên
trong cuộc đời. Mãi đến thời khắc này, cuối cùng cô mới phát hiện ra rằng,
thì ra, vẫn luôn là anh.

Nước mắt cạn khô, Si Nhan nhắm mắt lại, chỉ mong anh bình an.

Bình an là được.

Đêm chậm rãi trôi qua trong cơn giày vò. Trời tờ mờ sáng, Ôn Phi

Văn từ thành phố G chạy tới. Biết được tiến triển cuộc phẫu thuật từ chỗ
viện trưởng, sắc mặt ông trở nên u sầu. Đến khi nhìn thấy Si Nhan tiều tụy,
ông mới buông tiếng thở dài nặng nề.

Đợi thêm gần hai tiếng đồng hồ nữa, đèn trong phòng phẫu thuật cuối

cùng đã tắt. Trong thoáng chốc, không biết là ai hỏi một câu "Ôn Hành
Viễn thế nào rồi?", sau đó là câu trả lời của bác sĩ, "Vạn hạnh trong bất
hạnh, cuộc phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm. Thế
nhưng, hiện giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, nếu không có vấn đề gì, buổi tối sẽ
tỉnh lại", giọng bác sĩ như trút được gánh nặng.

Thoát khỏi nguy hiểm? Con tim căng thẳng bỗng nhiên như rạn nứt,

chân Si Nhan mềm nhũn, ngã quỵ xuống nền.

Si Hạ phản ứng đầu tiên, nhưng trước khi anh đưa tay ra, Hàn Nặc đột

nhiên xuất hiện, kịp thời ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của Si Nhan. Khi
Hàn Nặc ôm Si Nhan vào phòng bệnh, Ôn Phi Văn và Ôn Hành Dao đồng
thời thay đổi sắc mặt.

Không kịp giải thích gì, Si Hạ liền đuổi theo hai người họ. May mà Si

Nhan chỉ là căng thẳng quá mức và mệt mỏi nên mới ngất xỉu, không có
vấn đề gì. Trên ghế dài ngoài phòng bệnh, Si Hạ hỏi, "Cậu đến từ lâu rồi?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.