CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 67

con hẻm nhỏ ở cổ trấn cùng với sự tùy ý tự tại khi ở một mình.

Cuối cùng, thế giới của bản thân đã trở nên nhỏ bé, nhỏ bé đến độ chỉ

còn lại một thành phố để nương thân.

Quý Nhã Ngưng nói chuyện điện thoại xong thì thấy Si Nhan đứng

bên ban công như có tâm sự, "Nghĩ đến ai mà mê mẫn đến vậy hả?".

Si Nhan thu lại cảm xúc, "Nghĩ đến cậu, không ngờ đã đi lấy chồng

rồi, không có cơ hội quy y cửa Phật, thật đáng tiếc!".

"Còn muốn chơi với nhau không đây, sao cứ mong tớ đi tu suốt thế",

Quý Nhã Ngưng vùa nói vừa kéo Si Nhan lên giường, chuẩn bị thủ thỉ tâm
tình.

Si Nhan nhướng đôi lông mày thanh tú, "Sau này có Đường Nghị

Phàm cùng cậu chơi đùa rồi, đâu còn vị trí tớ nữa".

"Là cậu không có vị trí, hay là vị trí của tớ đã bị người khác thay thế

rồi?".

Si Nhan nghe ra ẩn ý trong lời nói của Quý Nhã Ngưng, "Ý gì vậy? Là

cậu nói xa nói gần, hay là chỉ số thông minh của tớ không đủ?".

Quý Nhã Ngưng tỏ vẻ thần bí, cười híp mắt hỏi, "Thế cậu nói cho tớ

biết đi, Ôn Hành Viễn và cậu có quan hệ gì vậy?".

"Ai cơ?", hỏi theo phản xạ tự nhiên, "Sao cậu lại biết anh ấy?".

Ba năm trước, Quý Nhã Ngưng đã từng gặp Ôn Hành Viễn trong tang

lễ của mẹ Si Nhan, nhưng cô nói, "Hôm qua tớ và Nghị Phàn đưa cậu về
nhà, là anh ấy gọi điện cho cậu phải không? Sao tớ cứ thấy quan hệ của hai
người không bình thường là thế nào nhỉ?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.