CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 81

Để cho anh có thể thoải mái hơn, Si Nhan bèn cởi áo vest của Ôn

Hành Viễn, thuận tay bỏ cái nơ đen xuống, rồi tháo giày da cho anh, nhấc
cả hai chân anh lên giường. Khi cô đứng dậy định giúp anh đắp chăn, anh
lại cởi vài cúc trên áo sơ mi, để lộ cơ ngực rắn chắc.

"Đồ thích cởi trần" Si Nhan nóng bừng cả mặt, "Hạn cho anh một giây

gài ngay khuy áo lại, nếu không em sẽ kéo chân anh quẳng anh ra ngoài".

Ôn Hành Viễn lại rờ râẫm nắm lấy bàn tay cô, nỉ non, "Tiểu Nhan".

Si Nhan dùng tay kia kéo lấy tấm chăn mỏng, kết qua cô chưa kịp đắp

chăn lên người Ôn Hành Viễn, tay anh đã dùng lực kéo lại, cả người cô
nằm gọn trong lòng anh.

Si Nhan hoảng sợ bởi hành động đột ngột của anh, "Uống rượu vào

nên tăng công lực rồi hả, còn dám giở trò cơ đấy", vùa nói cô vừa muốn
giẫy giụa, nhưng không thfnh công, ngược lại còn bị anh ôm chặt hơn. Sau
đó, một nụ hôn tựa như gió xuân đáp xuống má cô, Si Nhan nghe thấy một
giọng nói cất lên, "Anh nhớ em".

Cảm giác nóng rang trên khuôn mặt đã làm tê liệt các sợi dây thần

kinh, hơi thở khẽ phả bên tai tỏ rõ sự thân mật này. Si Nhan lại được bao
bọc trong hơi thở nam tính đặc trung và mùi rượu nồng nàn, quên ca phản
ứng.

Ngày cô lên đường đến thành cổ kia, Si hạ nhìn về phía Ôn Hành Viễn

đang đứng một bên gọi điện thoại, nói với Si Nhan, "Có những người, một
khi bỏ lỡ, là sẽ lỡ cả một đời, Tiểu Nhan hãy trân trọng người trước mắt!".

Ba năm sau từ thành cổ quay lại, Quý Nhã Ngưng nhắc nhở cô phải

suy nghĩ nghiêm túc. Sở dĩ anh vứt bỏ kế hoạch du lịch ở Y, rốt cuộc là tính
vạn hành không cao hay vốn dĩ không có ý định vận hành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.