CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 112

Đường Nghiệp xuống xe, kéo Cát Niên bước ra xa vài bước, Cát Niên

rõ ràng cũng thuận theo, không phản ứng gì nhiều.

“Tiền trong bưu phẩm bà tôi mang đến là của cô phải không?” Ban đầu

anh sợ hai cô gái này gây phiền nhiễu nên trong biên bản lập với cảnh sát
giao thông hay trên mẩu giấy đưa cho cô đều chỉ để lại địa chỉ ngôi nhà cũ
của bố. Bố anh đã mất từ lâu, chỉ còn bà sống ở đó, anh cũng chỉ thỉnh
thoảng ghé qua xem thế nào. Gói bưu phẩm màu da bò hôm nay bà mang
đến, không ít không nhiều vừa vặn năm nghìn tệ.

“Tiền không phải của tôi mà là của anh. Chuyện hôm đó bất đắc dĩ, thật

sự xin lỗi anh.” Cát Niên nói tự đáy lòng.

Đường Nghiệp khựng lại một lúc, lại hỏi: “Vậy hôm nay tôi phải trả cô

bao nhiêu, cô nói đi.” Anh cũng là người không muốn nợ nần ai.

Cát Niên như nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: “Anh phải trả tôi một nghìn

bốn trăm năm mươi tệ.”

Đường Nghiệp sững người, nhưng vẫn cúi đầu rút ví tiền.

Cát Niên cầm một nghìn bốn trăm năm mươi tệ trong tay, cười nói:

“Tiền vỏ gối sofa đã thanh toán xong, hàng đã giao xin miễn trả lại.”

Hai người họ đã hết nợ. Cát Niên biết ơn Đường Nghiệp đã cho cô một

cơ hội trả nợ, giả như không có cơ hội này, bất kể thiếu hụt bao nhiêu, cái
gọi là bồi thường chỉ có thể là gánh nặng của đối phương. Cô trả được đã là
một điều may mắn.

“Tạm biệt.” Cát Niên nói với Đường Nghiệp.

Tạm biệt, tạm biệt chính là về sau biệt tăm, mãi không gặp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.