CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 149

Hàn Thuật thấy vậy liền vội vàng cởi áo khoác định choàng lên vai cô

nhưng bị cô ngăn lại.

“Không cần đâu.” Giọng Cát Niên lộ vẻ chán chường mệt mỏi, “Làm

loạn đủ rồi chứ, Hàn Thuật.”

Đây là câu đầu tiên Cát Niên nói với anh sau lần chạm mặt vô tình này.

Hàn Thuật chậm chạp hạ cánh tay đang cầm áo khoác xuống, lời nói

lạnh buốt hơn cả gió đêm trong nháy mắt làm máu trong huyết quản anh
đóng băng.

Anh khoác chiếc áo lên tay, nhìn ông già Noel được dùng để mời chào

khách trước cửa hàng thời trang, anh bỗng cảm thấy mình thật giống chú hề
đáng thương trước mặt cô.

Anh bật cười, bắt đầu kiểu tự trào quen thuộc, “Thật không hiểu sao lúc

nào anh cũng sừng sững xuất hiện trước mặt em với cái bộ dạng xán lạn
ngớ ngẩn này.”

Cát Niên không cười, anh cũng không ngạc nhiên. Hàn Thuật gượng

cười, tự đẩy mình đến cực điểm của sự khó chịu, cuối cùng anh chọn cách
không làm khó mình nữa, giải thoát cho đôi môi đang diễn đến cứng đờ.

“Vừa rồi điều anh nói với Đường Nghiệp không phải chỉ nói chơi thôi

đâu, muốn anh quỳ xuống xin em cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta có
thể nói chuyện, chỉ cần khiến em có thể thấy dễ chịu hơn… cần anh quỳ
xuống xin em không?” Anh níu lấy hai bàn tay lạnh như băng của Cát
Niên.

Trong cơn gió lạnh, hai người không ai có thể sưởi ấm ai.

Cát Niên cảm thấy quá đỗi hoang đường, cô sợ Hàn Thuật bốc đồng lên

nói được là làm được, vội vàng giật tay ra lùi lại vài bước, “Đừng, đợi tôi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.