Bố anh nhìn thấy con trai cũng chẳng vui vẻ gì, đặt cặp tài liệu xuống
liền hắng giọng một tiếng, “Kiểm sát Hàn trăm công nghìn việc đã bớt chút
thời gian tới thăm hỏi mấy người già cô đơn này đấy ư?”
Hàn Thuật nhân lúc bố không nhìn thấy quay sang nhăn mặt với mẹ,
miệng vẫn không lên tiếng.
Đến lúc cả ba người đã rửa tay xong xuôi ngồi vào bàn ăn, Hàn Thuật
mới nhìn kỹ bố, mái tóc nhuộm từng sợi đen nháy phấn chấn, hàng măng–
sét trắng tinh không vương một hạt bụi, đây đều là phong cách xưa nay của
ông, nhưng đến khi chiếc caravat mới mẻ hình thù kỳ lạ đang được thắt trên
cổ áo bố anh đập vào mắt, Hàn Thuật không thể không bật cười khì khì.
“Bố, cái caravat Micky này là quà thăm hỏi đầu năm của tòa án bố đấy
à?”
Bố anh cúi xuống nhìn chiếc caravat trước ngực, khuôn mặt đã quen
căng ra nghiêm túc bỗng hơi ửng đỏ, ông đưa tay nới caravat, húng hắng
vài tiếng làm vẻ không thèm quan tâm.
Mẹ Hàn Thuật bật cười, lấy đầu đũa gõ vào tay anh trách, “Cái thằng
này nói gì thế… nhưng bố con tuổi về già sở thích cũng kỳ quặc đi nhiều.”
Hai mẹ con cười một trận đã đời, quả nhiên bố anh lại bắt đầu nói đến
chuyện khiến Hàn Thuật đau đầu nhất.
“Mà vụ án con làm gần đây tiến triển thế nào rồi, bên Viện Kiểm sát
Thành phố đã liên hệ xong xuôi mà con cứ ì ra ở Viện Thành Nam. Hơn
nửa năm rồi, có vụ án bé bằng hạt đỗ cũng không xử lý xong, thật không
biết Thái Nhất Lâm dạy dỗ con thế nào.”
Hàn Thuật không ngăn nổi ấm ức, “Có phải con muốn thế đâu? Bố, bố
đừng xem thường vụ án này, con cảm thấy phía sau chắc chắn còn nhiều
uẩn khúc.”