Rượu trong miệng Phương Chí Hòa suýt chút nữa phun ra, cậu ta cũng
không nói gì, đẩy cốc rượu trước mặt sang bên tay Hàn Thuật, “Vậy tôi
phải cảm kích không để đâu cho hết rồi. Mà dạo này cậu bận cái gì thế, lên
Viện Thành phố nhận chức à? Nói ‘Tân quan nhậm chức ba bó đuốc’ quả
không sai, nhưng có bận mấy thì cũng không đến nỗi để mất người yêu
chứ, nghe nói cái cô tiến sỹ siêu cấp của cậu lại tan rồi phải không…”
Cái thời này, đúng là tiếng lành đồn gần mà tiếng xấu đồn xa. Hàn
Thuật cũng không bất ngờ, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Mỗi người có chí
hướng riêng, duyên phận là thứ không thể miễn cưỡng được.”
“Lần này mấy cụ nhà cậu vẫn xử lý cậu như thường lệ chứ, nhìn cậu ỉu
xìu thế kia, tôi nói này, đường tình duyên của cậu đúng là long đong lận
đận thật đấy.” Phương Chí Hòa châm chọc.
Hàn Thuật cười giễu một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm, “Vội gì, tôi phải
hưởng thụ cái đã, trước mặt cậu không ngại nói thẳng chứ, tôi muốn tìm
bạn gái mà khó ư, muốn loại gì mà không có?” Anh nói xong, mắt lướt qua
hai cô gái lẳng lơ mấy mét, khẽ nâng cốc rượu, nở một nụ cười đầy hàm ý
đáp trả ánh mắt hưng phấn nóng bỏng đang được ném qua phía mình.
Phương Chí Hòa đặt một tay lên vai Hàn Thuật, cười nói: “Nghe nói
phần lớn mấy tên giết người hàng loạt khi chọn nạn nhân đều có kiểu yêu
thích cố định, tóc, chiều cao, màu da, độ tuổi… không đúng mấy điều kiện
đặc điểm đó thì có đưa đến tận cửa cũng không giết…”
“Thôi đi.” Hàn Thuật hất tay bạn. “Đừng có đem mấy thứ lý luận biến
thái của cậu khoác lên người tôi.”
Phương Chí Hòa là giảng viên tâm lý học ở trường đại học, cậu ta cười
nói: “Gần đây tôi nhận chỉ định của khoa mở một môn tự chọn gọi là ‘Tọa
đàm tâm lý lành mạnh của sinh viên đại học’, không lên lớp thì không biết
kiến thức vỡ lòng của thanh thiếu niên nước ta thiếu hụt, lạc hậu tới mức