nào… mà tiết học này của tôi còn rất được yêu thích nữa, hơn nhiều so với
khi tôi giảng tâm lý xã hội học, lúc nào rảnh cậu đến góp vui xem? Có khi
cũng thu hoạch được ít nhiều.”
Hàn Thuật cười lớn, “Thế cậu có truyền lại cho đám sinh viên chìa khóa
khai mở cánh cửa tâm hồn thuần khiết của cậu thời thiếu niên là gì không?
Cái thằng lờ đờ này, đừng có quên hồi cấp Ba trong cặp sách cậu không bao
giờ thiếu ‘giáo trình khai sáng’, tôi với Chu Lượng đều là do cậu đầu độc
mà ra cả…”
“Cậu đừng có mắc sang Chu Lượng, người ta đã được gọi là bố rồi đấy,
vợ con đề huề, cuộc đời thật tươi đẹp biết bao, hai chúng ta đều không thể
so với cậu ta được. Nhất là cậu, ánh mắt cứ xuân tình dập dờn thế kia mà
mặt mày xúi quẩy, càng sống càng thụt lùi rồi. Huynh đệ tôi bất tài, nhưng
cũng là một tay chuyên nghiệp đấy, số cừu non lạc lối được tôi dẫn dắt qua
bến mê tìm tới con đường hạnh phúc không ít đâu, nhân lúc này rảnh rỗi có
thể cũng cho cậu được vài ý kiến.” Phương Chí Hòa nói xong, nhàn tản đẩy
cặp kính trên mũi.
Hàn Thuật không đồng tình, “Mớ lý luận của cậu cứ giữ lấy mà lừa mấy
bé gái vị thành niên ấy.”
Phương Chí Hòa cười ha ha, “Các bé gái bị thành niên cũng chưa chắc
đã dễ dụ đâu. Lúc người ta trẻ người non dạ còn không nắm được, vật đổi
sao dời rồi càng vướng tay vướng chân thôi, cũng như có người, cá thịt
không phải không có nhưng lại cứ thích đi gặm xương, mười mấy năm trời
vẫn không gặm nổi, nhìn mà sốt ruột, sốt ruột!”
Cậu ta nói đến hai câu “sốt ruột” cuối cùng còn tự phổ nhạc ngâm nga
trong miệng.
Hàn Thuật giả như không hiểu, “Mắng ai thế, chó mới gặm xương”
nhưng vẫn bất giác lộ vẻ mất tự nhiên. Anh quay đầu đi, tránh ánh nhìn của