“Tôi không tranh cãi với cậu chuyện này nữa, quá nực cười rồi.”
“Vậy tôi nói thẳng với cậu nhé. Hàn Thuật, cậu thấy tôi thế nào?”
Phương Chí Hòa đột ngột đổi chủ đề khiến Hàn Thuật nhất thời không
hiểu ra làm sao, bực bội nói: “Cậu? Nửa người nửa chó.”
“Nói thật, tôi cũng xem như được giáo dục tốt, gia đình hòa hợp, công
việc ổn định, thu nhập cũng khá, cơ thể khoẻ mạnh, ngũ quan đầy đủ,
không sở thích xấu. Giả như, tôi nói giả như nhé, Tạ Cát Niên thật sự có gì
đó với tôi, điều đó cũng chẳng có gì là không tốt. Cậu còn hận nỗi gì, tức
nỗi gì. Cậu nên yên tâm mới phải.”
“Cậu và cô ấy? Vớ vẩn!” Hàn Thuật tỏ vẻ nực cười nhưng giọng điệu
cũng lạc đi.
“Cậu không muốn từ bỏ? Rất tốt, lại trở về với giả thiết ban đầu của
chúng ta, trong lòng cậu đã luôn cho rằng cô ấy là của cậu. Cậu muốn bù
đắp, chẳng qua là muốn cuộc sống của cô ấy bớt đau khổ, người có thể đem
đến cuộc sống tốt đẹp ấy, ngoài Hàn Thuật ra không ai được phép?”
Luận điệu này sao quen thuộc đến vậy, Cát Niên hình như cũng từng
nói: “Lẽ nào hạnh phúc của tôi chỉ có thể nhờ anh đem đến.”
Hàn Thuật đột nhiên thấy choáng váng nghẹt thở, anh không muốn nghĩ
tiếp, hoặc nếu có nghĩ thông anh cũng không thể tiếp nhận nổi. Liệu anh có
thể đóng vai một người bàng quan, một người qua đường trong cuộc sống
của Tạ Cát Niên? Nếu như vậy, Hàn Thuật thà để cô hận anh.
Nhưng đây lại là thứ tâm lý gì chứ? Hàn Thuật căm thù tâm lý học!
Anh cầm lấy áo khoác, “Tôi không muốn thảo luận mấy chuyện vô
nghĩa với một thằng say.”