CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 210

Anh vốn định nói, có lẽ con vẫn luôn hồ đồ, đến giờ mới hiểu ra. Nhưng

đến khi nhấn ga phóng đi, anh vẫn không thốt ra câu nói ấy. Ranh giới phân
định giữa hiểu và hồ đồ trước sau vốn quá mơ hồ.

Hàn Thuật lái xe qua con phố đêm vẫn rất phồn hoa, không hiểu sao lại

nhớ tới một câu có vẻ không hợp cảnh lắm – mũi tên quy tâm, tuy điểm đến
của anh thực ra là một trường tiểu học ở một vùng hẻo lánh. Anh nghĩ, bất
kể có đến kịp tiết mục của Phi Minh hay không, anh đều sẽ nhấc cô bé lên
quay một vòng, còn về đối diện với Cát Niên thế nào, anh lại càng vẽ ra vô
số khả năng.

Ngàn vạn lời nói hoá thành một câu “Xin lỗi”? Nói không chừng cô sẽ

chỉ buông một câu “Không có gì” rồi đi thẳng.

Dứt khoát thổ lộ tiếng lòng ngay tại chỗ? Hàn Thuật mới tự tập nói

trước gương chiếu hậu một lần đã thấy rùng cả mình.

Hay là… liều hôn cô ấy? Anh nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của

phương án này, cuối cùng đành thừa nhận thực sự mình không dám.

Ngồi yên lặng bên cô vậy, không nói gì hết, để thời gian và hành động

chứng minh tất cả? Nhưng với tính cách của Tạ Cát Niên, cô tuyệt đối có
thể chẳng buồn động đậy ngồi im đến tận khi thiên hoang địa lão, miệng
không thốt một từ. Hàn Thuật thầm nghĩ có lẽ anh còn chết vì trầm cảm
thời gian dài trước khi hành động mất.

Dường như làm thế nào cũng không ổn, làm gì cũng không đúng.

Đương nhiên, sau mười một năm trì hoãn, mọi hành động và biểu đạt đều
chỉ như gãi ngứa ngoài giày.

Hàn Thuật tưởng tượng lại mười một năm về trước, nếu như anh cứ

xông lên ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô trách cứ hay oán giận, im lặng hay
chống đối, thế nào cũng được, ngoài việc uổng công ngồi trên ghế dự thính
chờ đợi cô nhìn về phía anh. Nếu như vậy, có khi nào anh sẽ không phải hối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.