CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 225

“Cháu tỉnh dậy rồi chúng ta ra viện, đến lúc đó vẫn có thể biểu diễn

mà.”

“Cô lừa cháu, chẳng ai muốn cháu biểu diễn nữa, mọi người đều nhìn

thấy bộ dạng kỳ quái của cháu rồi, Lý Đức cũng thấy rồi…”

Cô bé khóc lóc đến tuyệt vọng, hai tay nắm chặt hai bên mép ga, trái tim

Cát Niên cũng dần dần bị bóp nghẹt trong tiếng gào khóc ấy. Không phải
cô không hiểu sự đau lòng của Phi Minh, đối với một đứa trẻ như Phi Minh
đòn giáng này chắc chắn trầm trọng đến mức không thể cứu vãn nổi.

Y tá đến rồi lại đi, người nhà của các bệnh nhân khác cùng phòng cũng

có lòng tốt giúp Cát Niên dỗ dành một chập nhưng chẳng ăn thua gì, chỉ
đành bó tay đứng nhìn. Cát Niên cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ ngồi một
bên nhìn Phi Minh ra sức khóc lóc, đến khi con bé không còn sức nữa, cũng
chẳng còn nước mắt mà khóc nữa, chỉ còn lại tiếng thút thít ngắt quãng. Cô
ghét cay ghét đắng bản thân mình lúc này, nếu như cô thông minh hơn một
chút có lẽ đã có thể khiến Phi Minh nhẹ nhõm đi phần nào, không như bây
giờ, chẳng làm nổi cái gì.

Bác sĩ cũng vào dặn dò mấy lần rằng nên đưa Phi Minh đi chụp CT,

nhưng con bé đang trong tình trạng này, thực sự không phải thời điểm thích
hợp để khám bệnh. Cát Niên đang bó tay kéo dài thời gian, Hàn Thuật liền
xuất hiện như một cơn gió, chẳng nói chẳng rằng mở chiếc hộp trên tay,
đem mấy thứ đồ chơi bát nháo trong đó bày hết lên chiếc tủ đầu giường.

Có lẽ cũng đã nhận ra tình trạng bê bết của Phi Minh lúc này, anh đưa

mắt ra ý hỏi Cát Niên, cô chỉ cúi đầu.

Hàn Thuật hắng giọng vài cái, ngồi xuống bên Phi Minh, “Tiểu mỹ nữ,

xem chú mang gì đến cho cháu này.”

Thật không ai có thể ngờ, Phi Minh vừa nghe thấy tiếng anh ngay gần

liền giật mình ngồi hẳn dậy, ôm chầm lấy anh, vừa gọi “chú Hàn Thuật”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.