CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 260

Hàn Thuật làm bộ run lẩy bẩy, “Chẳng trách người ta nói đàn ông cũng

có ‘tiền mãn kinh’, mẹ, mẹ vẫn là tốt nhất.”

Mẹ anh cười mắng, “Đừng có tâng bốc mẹ, mẹ đương nhiên là tốt,

nhưng còn phải xem là với ai.”

“Yêu cả con mình lẫn con người (1) mà mẹ, chuyện con nói với mẹ

trong điện thoại đã sắp xếp thế nào rồi ạ?” Hàn Thuật nhân cơ hội hỏi dò.

(1). Lời răn của Khổng Tử: Ái ngô tử dĩ cập nhân chi tử.

“Chuyện gì?” Mẹ anh dường như nghĩ ngợi một lúc mới làm ra vẻ sực

nhớ. À, con nói người bạn nhà có đứa bé bị ốm đấy hả, mẹ đã liên hệ cho
con rồi, nhưng tình hình giường bệnh chỗ mẹ giờ đang căng lắm, với cả
lịch mổ của mẹ giờ đang kín mít, chỉ e…”

“Mẹ, cô bé đó nếu như không được cứu chữa kịp thời có thể sẽ chết đấy,

nó mới mười một tuổi!” Hàn Thuật lập tức dừng ngay công việc đang dở
tay, “Dù gì con cũng mặc kệ, mẹ phải phẫu thuật cho đứa cô bé!”

“Con này, không phải mẹ không muốn quản, mà là không quản nổi.”

Hàn Thuật sốt ruột, “Lương y như từ mẫu, mẹ không thể thấy chết mà

không cứu.”

Khuôn mặt mẹ anh dần lạnh băng, “Con về nhà ăn cơm, rửa bát cho mẹ

là vì chuyện này hả? Con đã nói lương y như từ mẫu thì cũng nên biết bệnh
viện đối xử với các bệnh nhân đều như nhau, mẹ không phải chưa từng
nhìn thấy trẻ con bệnh đến đáng thương, nhưng những đứa trẻ đáng thương
nhiều đến vô kể, mẹ không phải thần tiên, có thể cứu hết được hay sao? Mẹ
đã nói mẹ có thể hết sức giúp cô bé ấy, nhưng vẫn phải có nguyên tắc, có lẽ
nào những bệnh nhân khác không phải một mạng người?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.