không nên hết lần này đến lần khác làm bố mẹ thất vọng!” Bà nói chân
thành mà đầy sâu xa.
“Nhưng, hai người đã biết chuyện xưa, rõ ràng cũng hiểu Cát Niên hoàn
toàn không có tội.” Hàn Thuật vẫn không dám tin.
“Còn cần mẹ nói lại lần nữa ư? Coi như mẹ thừa nhận con bé ấy tốt như
con nói, vậy thì sao chứ, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được, quá
khứ của cô ta cũng đã thành sự thực. Con gần gũi với cô ta chỉ tổ chuốc
phiền phức vào thân. Con muốn người thế nào mà không có, sao cứ hết lần
này đến lần khác trúng phải bả của cô ta, mẹ nhớ con là người thích sự
hoàn mỹ, bù đắp cho cô ta có thể có rất nhiều cách…”
“Vậy hãy bắt đầu từ việc cứu con cô ấy, coi như con cầu xin mẹ, con cô
ấy chính là con của con!”
“Không thể nào, con của hai đứa…”
“Sao ạ?”
“Không sao.” Bà tiếp tục dùng giọng như van nài nói với anh, “Hàn
Thuật, con tỉnh lại đi, nhất là lúc này, bố con đã đủ phiền não rồi, con đừng
ép ông ấy phải nổi xung, lẽ nào con trách mệnh ông ấy quá dài hay sao?
Mấy chuyện này con nói với mẹ là được rồi, phẫu thuật cho con bé đó mẹ
sẽ gắng hết sức xắp xếp, nhưng trước mặt bố con nhất định không được
nhắc đến!”
Hàn Thuật gật đầu, “Vâng, nhưng sớm muộn cũng có ngày bố sẽ biết.”
Anh ngừng lại, cười mơ hồ, “Vừa rồi mẹ nói con là người thích sự hoàn
mỹ, có lẽ là vậy, điểm này là con học được từ bố. Nhưng chiếc cốc sắt tráng
men bố dùng từ ngày kết hôn cho đến nay, không biết đã rơi bao nhiêu lần,
hàn lại không biết bao nhiêu lần, nhưng bố vẫn thích dùng, có sao cũng
không chịu đổi, mẹ có biết vì sao không? Bởi từng vết mẻ đó đều là do bố
tự tay tạo ra, Cát Niên đối với con cũng như vậy, nếu như cô ấy không hoàn