không? Đó là giới hạn, giờ con đang thử thách giới hạn của mẹ và bố con
đấy!”
Trong lòng Hàn Thuật, mẹ luôn là một người mẹ hiền từ chiều chuộng
anh, dường như bà có thể bao dung mọi thứ cho Hàn Thuật, từ trước tới nay
Hàn Thuật chưa từng thấy mẹ dùng bộ dạng nghiêm khắc, đau lòng này để
nói chuyện mình. Anh lộ vẻ nghi hoặc, nhưng sự nghi hoặc ấy không phải
đến từ việc chuyển biến thái độ của mẹ, bởi điều ấy đã sớm nằm trong dự
liệu của anh, anh chỉ đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mẹ vừa nói bà không nhớ rõ cô con con gái Tạ Cát Niên của người lái
xe trước đây. Đúng thật, từ khi Cát Niên bị đưa về nhà cô ruột, bố mẹ anh
chưa từng nhắc đến cô, thậm chí cả sau khi cơn ác mộng năm lớp Mười hai
của Hàn Thuật xảy ra cũng không hề có ai nhắc đến, họ dường như đã hoàn
toàn quên cô ấy.
Hàn Thuật từng mừng thầm, anh luôn nghĩ rằng do mẹ nuôi và anh giấu
diếm khéo, nhưng giờ đột nhiên anh không dám chắc vậy, thật là như vậy
ư? Vì sao hôm nay anh còn chưa kịp nhắc đến chuyện Cát Niên năm đó, mẹ
anh người vốn “không nhớ rõ” Cát Niên là ai đã nói bộc ra chuyện Cát
Niên từng ngồi tù, không chỉ có vậy, bà còn biết Cát Niên nuôi một đứa trẻ
“lai lịch không rõ ràng”, khi nhắc đến chuyện Hàn Thuật hồ đồ, bà còn
dùng từ “thêm lần nữa.” Lẽ nào… lẽ nào chuyện năm đó bố mẹ đều biết,
nhưng chỉ biết thầm trong bụng, chỉ mình anh cứ ẩn náu trong mớ bí mật
trong suốt của mình?
Phải nói rằng cảm giác tỉnh ngộ đột ngột này đã làm Hàn Thuật cực kỳ
chấn động, anh thất thần tháo đôi găng tay trơn tuột.
“Mẹ, bố mẹ… có phải bố mẹ đã biết từ lâu rồi…” Giọng Hàn Thuật khẽ
run run.