CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 268

với Phi Minh như vậy.

Phi Minh nằm dựa trên giường bệnh chậm chạp lắc đầu. Nhập viện chưa

đầy nửa tháng, cô bé đã gầy xọp hẳn đi. Dù các bác sĩ đã tận tình chữa trị
nhưng những cơn đau đầu và co giật của cô bé vẫn diễn ra ngày càng nhiều,
thêm vào đó cả nôn mửa, toàn thân mệt mỏi yếu ớt. Khuôn mặt vốn đã nhỏ
nay lại gầy đi khiến người ta nhìn vào mà xót xa, trên gương mặt nhợt nhạt
thiếu sắc máu, lúc tỉnh chỉ còn thấy chừa lại cặp mắt to tròn, thế nhưng chút
chí khí gắng gượng non nớt trong cặp mắt ấy cũng dần dần bị mài mòn
trong những cơn đau bệnh tật.

“Cô, cô tin cháu còn có thể trở lại trường được ư?”

Lúc hỏi câu này Phi Minh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, có lẽ người

buồn chỉ là Cát Niên mà thôi, cô cố gắng che giấu chẳng qua chỉ là muốn
cô bé vui lên một chút, nhưng, sự nhạy cảm và sớm hiểu chuyện của Phi
Minh khiến lời nói dối đầy thiện ý này chỉ như khung cửa sổ giấy mỏng
manh trong gió, dễ dàng bị rách bất cứ lúc nào. Dù con bé vẫn chưa hoàn
toàn biết được bệnh tình của mình, nhưng tuyệt đối đã hiểu mình phải nằm
trên giường bệnh chẳng phải chuyện ngoài ý muốn cỏn con gì.

Điều khó lý giải lại là, tuy Phi Minh ra sức cự tuyệt cô giáo và các bạn

vào thăm, nhưng lại luôn mồm nhắc tới những người chỉ vào thăm cô bé có
một lần như ông bà Tạ Mậu Hoa và cậu Tạ Vọng Niên.

“Ông ngoại bà ngoại nói sẽ lại vào thăm cháu, cả cậu nữa, sao mọi

người vẫn chưa quay lại? Bà còn mang canh gà tần cho cháu không?”

Cát Niên không biết phải trả lời như thế nào, cô có thể nói “ông ngoại,

bà ngoại” và “cậu” tạm thời không có thời gian, nhưng không biết Phi
Minh phải nằm viện bao lâu nữa, cô có thể nói dối được bao lâu? Nhưng cô
cũng sao có thể nói với Phi Minh, cô không giúp nổi “cậu” vào biên chế, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.