Đường Nghiệp như thấy một luồng hơi mắc nghẹn trước ngực, anh im
lặng.
“Anh vẫn để tâm đến Đằng Vân, em nghĩ em có thể hiểu. Nhưng với
tính khí của Hàn Thuật… lẽ nào anh không sợ mọi chuyện càng thêm be
bét hay sao?”
“Cát Niên, hãy tin anh, đã không còn có thể be bét hơn được nữa rồi. Có
lẽ anh sớm muộn gì cũng không thoát được, nhưng ít nhất vẫn còn có thể
kéo dài chút thời gian.”
“Anh cần thời gian hay cần dùng thời gian để sắp xếp chỗ tiền đó?” Cát
Niên cảm thấy không sao lý giải nổi, vì sao ngay đến một người như
Đường Nghiệp cũng đâm đầu vào hiểm nguy chỉ vì số tiền không nên thuộc
về mình ấy.
“Em có thể khinh anh, anh cũng thường tự hỏi bản thân sao lại đi đến
bước đường ngày hôm nay. Trước kia anh coi thường Vương Quốc Hoa
nhảy lầu, chỉ vì một miếng lợi cỏn con đầu thừng mà cam tâm bị người ta
thao túng, sau này anh mới hiểu, khi người ta ngồi ở vị trí đó, hễ là có chút
lòng tham thì có thể làm biết bao việc trái pháp luật. Vương Quốc Hoa vì
tương lai con trai, còn anh xấu xa hơn ông ta rất nhiều.”
“Có người biết chuyện giữa anh và Đằng Vân?”
Bàn tay Đường Nghiệp đặt trên tay vịn ghế bất giác nắm chặt rồi lại nới
lỏng, cuối cùng anh gật đầu, “Anh căm ghét những thứ không quang minh
chính đại, nhưng lại không sao thoát nổi. Nực cười nhất là, anh đã từng
ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần anh có một món tiền, sẽ có thể cùng cậu ấy cao
chạy xa bay. Thực ra anh không cần nhiều… một bước sai, vạn bước sai.”
“Nhưng anh định gánh hết mọi tội lỗi?” Cát Niên nói ra kết quả trong
dự liệu, bình tĩnh đến xót xa.