những kẻ chỉ im lìm trong bóng tối đợi xem trò hay mới thực sự có số
mệnh dũng mãnh.
Lâu sau, cô mới nghe Đường Nghiệp nói: “Xin lỗi em.”
Cát Niên thở dài, “Cháo nguội cả rồi, anh không ăn thật sao?”
Đường Nghiệp không nói gì, đưa bát cháo đã nguội ngắt lên miệng,
bỗng nhiên, anh đặt bát cháo trong tay xuống, nắm lấy cánh tay Cát Niên
như thể nắm lấy sợi rơm vàng cuối cùng trước cơn hồng thủy, ngay đến
giọng nói cũng mang vài phần mong đợi mà ngay cả bản thân anh cũng
không xác định nổi.
Anh nói: “Cát Niên, nếu như, anh nói là nếu như, anh qua được tất cả
chuyện này, nếu vậy chúng ta hãy ở bên nhau, coi như bắt đầu lại từ đầu,
chúng ta không vì ai nữa, chỉ vì hai chúng ta mà sống cuộc đời này. Anh sẽ
chăm lo cho em cả đời, sẽ mang đến một gia đình cho em và Phi Minh.”
Cát Niên sững người, mặt đỏ bừng tránh sang bên.
Đường Nghiệp chậm rãi buông tay cô, như vừa tỉnh lại sau cơn mê, anh
cười buồn, tự giải thích cho chính mình, “Thật ra em có thể nhận lời anh
như một kiểu an ủi, bởi khả năng anh tránh được mấy chuyện này quả thực
quá nhỏ.”
Cát Niên nắm lấy tay anh lần nữa trước khi anh kịp rụt lại, lật bàn tay
anh lên, ngồi xuống xem lòng bàn tay.
Gò Kim Tinh đầy mạng lưới, đường tình cảm ở lưng chừng, đây là dấu
hiệu chỉ tay Cát Niên đã quá quen thuộc, cô trấn tĩnh, lại tỉ mỉ xem tiếp.
Tay Đường Nghiệp gầy mỏng hiện rõ gân xanh, đường vận mệnh bắt đầu từ
gò Thái Âm đổ dài xuống dưới, là tập hợp của rất nhiều đường nhỏ, ở giữa
có phân nhánh. Trong sách nói, người có đường chỉ tay như vậy cả đời