chìm nổi, số mệnh biến ảo bất định, cũng may đường sống tuy khá ngoằn
ngoèo nhưng cũng sâu dài mạch lạc, cô lờ mờ nhớ được điều này có ý gì.
Cát Niên gập tay anh lại, “Em là một người mê tín, đường chỉ tay của
anh nói cho em biết, anh nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
“Thế ư?” Đường Nghiệp gượng cười, cũng không tỏ rõ thái độ.
Cát Niên nói: “Đương nhiên rồi, vì em đợi điều ‘nếu như’ của anh.”
Thông báo chuyển viện quả nhiên được chuyển xuống rất nhanh, đây đã
là cơ hội cuối cùng đối với sức khỏe đang ngày một yếu dần của Phi Minh.
Cát Niên không dám kéo dài một giây, tiến hành hết các thủ tục bắt buộc
rồi chuyển Phi Minh đến Bệnh viện Nhân dân số 1 ngay trong ngày.
Quá trình chuyển viện diễn ra rất thuận lợi, ngày đầu Phi Minh nhập
viện mới, nhóm chuyên gia trong bệnh viện đã tiến hành hội chẩn và kiểm
tra toàn bộ một cách hệ thống tình trạng bệnh của cô bé. Biết Phi Minh sẽ
phải ở lại trong viện lâu và vẫn còn một trận chiến với bệnh tật trước mắt
nên Cát Niên đã chuẩn bị không ít đồ, Bình Phượng cũng tới giúp cô.
Hàn Thuật vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai người mồ hôi đầm
đìa nhấc chiếc vali to đùng nhích từng bước lên cầu thang.
“Xin hỏi hai người có biết thang máy đã xuất hiện trong xã hội văn
minh loài người vừa đúng 150 năm rồi không?” Hàn Thuật tay vẫn còn ôm
“bài tập về nhà” từ Viện Kiểm sát, không sao lý giải nổi bèn hỏi.
Bình Phượng chưa từng gặp anh, chỉ nhìn qua mà không lên tiếng.
Cát Niên mệt đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, cố giải thích: “Thang máy
đi lên có nhiều người bệnh ngồi xe lăn quá, cũng chỉ tầng ba nên em không
muốn chen lấn với người ta.”