Cát Niên ngẩng đầu lên, dang tay thành một khoảng thật dài, nói nhỏ:
“Cùng là tảo với hải miên nhưng cũng có thể cách đến mấy trăm nghìn năm
đấy.”
Vừa nói, mấy tờ tài liệu bị rơi cũng đã nhặt lại được gần hết, tờ cuối
cùng được Bình Phượng trước sau vẫn đứng ngoài câu chuyện nhặt lên,
phía trên có một bức ảnh chụp tập thể của vài người, kỳ lạ ở chỗ, Bình
Phượng nhìn tấm ảnh rất chăm chú.
Hàn Thuật hắng giọng, lúc này Bình Phượng mới như vừa tỉnh cơn mê
đưa bức ảnh trả lại cho Cát Niên.
“Xin hỏi có vấn đề gì không?” Hàn Thuật khách sáo hỏi.
“Người trong ảnh là…”
“Cô quen ai trong bức ảnh ư?” Hàn Thuật tỉnh bơ vờ ngạc nhiên. Tuy
anh chỉ mới gặp cô Bình Phượng này lần đầu nhưng đã có thể đoán ra vài
phần lai lịch. Đương nhiên trước mặt Cát Niên anh vẫn khách sáo nhưng
bất luận có muốn thừa nhận hay không thì người trong ảnh và người xem
ảnh hoàn toàn không thể cùng một đường.
Bình Phượng nhoẻn miệng cười duyên dáng, đôi môi đỏ được tô vẽ cẩn
thận, “Sao có thể quen được chứ, chỉ là tiện hỏi thế thôi.”
Hàn Thuật cũng chẳng buồn hỏi thêm, anh dặn đi dặn lại Cát Niên:
“Giấy tờ của anh phải thu cho đủ đấy,” rồi cúi người nhấc chiếc vali.
Ban đầu không ngờ chiếc vali lại nặng đến thế, anh chỉ đưa tay thờ ơ
nhấc lên, suýt chút nữa không nhấc nổi, nghiêng ngả một hồi mới đứng
vững, anh lầm bầm: “Em đem cả đá ở kỷ Chấn Đán đến đấy à?”
Khó khăn lắm Hàn Thuật mới xách nổi chiếc vali vào phòng bệnh mới
của Phi Minh, lúc mấy người bước vào y tá đang châm kim truyền cho cô