Lúc này, Cát Niên đang ngồi trong phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa
Não bộ, Bệnh viện Nhân dân số 1, nhìn khuôn mặt như đã từng quen biết,
chờ đợi câu nói mở đầu của bà.
Bà Tôn Cẩn Linh thực đã từng nghĩ đến việc nên công tư phân minh,
nhưng không biết vì sao bà không thể làm được như thế. Trước mặt bà là
tài liệu bệnh lý của Phi Minh từ bệnh viện trước chuyển đến, chỉ là mấy
trang giấy nhưng bà cứ lật đi lật lại không thôi.
Cuối cùng bà đã chọn một cách mở đầu mà ngay đến bà cũng cảm thấy
bất ngờ, “Người ta đều nói con gái mười tám thay đổi lớn, nhìn cháu cô
không sao liên hệ nổi với cô bé con nhà họ Tạ năm nào nữa rồi.”
Cát Niên đáp: “Còn bác sĩ Tôn lại chẳng thay đổi gì, vẫn trẻ đẹp như
xưa.”
Cát Niên không phải người giỏi tâng bốc, nhưng vì bệnh tình của Phi
Minh, cô không thể khiến mối quan hệ vốn đã nhạy cảm giữa mình và mẹ
Hàn Thuật có thêm bất kỳ điều gì không vui nữa.
Bà Tôn Cẩn Linh cười, “Nói gì ngốc thế, con người sao có thể trẻ mãi
được, Hàn Thuật cũng sắp 30 tuổi rồi mà vẫn toàn khiến cô lo lắng, cô có
thể không già được sao?”
Cát Niên im lặng.
Bà cũng nhìn chằm chằm quan sát Cát Niên, nhưng không như ánh mắt
chỉ muốn nhìn thấu người ta ngay lập tức của Thái Nhất Lâm, ánh mắt của
Tôn Cẩn Linh có gì đó hòa dịu xen lẫn bản năng của một người mẹ, thậm
chí còn có chút ân hận và xót xa quen thuộc.
“Cát Niên, cô biết cháu đã phải chịu khổ nhiều, có những chuyện không
nên giáng xuống cháu…”