CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 312

ai. Mấy hôm sau, cô giáo nói có một vở diễn của trường thiếu mất một chú
lùn, hỏi Hàn Thuật có muốn diễn không, thằng bé vui không để đâu cho
hết. Hôm đó chúng ta đã chụp rất nhiều ảnh, trong đó có một bức rất buồn
cười, Hàn Thuật nhà chúng ta bị một cô bé dắt đi, mặt đỏ như đít khỉ.
Chúng ta vẫn lấy bức ảnh đó ra trêu thằng bé, vì vậy nó đặc biệt không
thích bức ảnh đó, hồi nhỏ cứ có ai lôi ra là nó lại cáu nhặng với người đó.
Năm thằng bé vào cấp Ba, bức ảnh đó không hiểu vì sao mà biến mất, cho
đến khi thằng bé vào đại học, cô giúp nó thu dọn đồ đạc mới tìm được bức
ảnh dưới gối nó. Thằng bé Hàn Thuật này không ít khuyết điểm, cũng chỉ
trách cô, vậy nên bố nói mới nói con hư tại mẹ. Tuy ông ấy động một tý là
đánh nó, nhưng có ai nói con trai ông ấy không phải, là ông ấy liền cáu lên
với người đó. Chúng ta đã bao bọc ấy nó quá kỹ, đến nỗi tính khí nó vẫn cứ
như một đứa trẻ, có thể đáng ghẻt nhưng hoàn toàn không xấu, trong lòng
nó ẩn giấu…”

“Mẹ, mẹ nói cái gì thế!” Hàn Thuật đứng ngoài cửa bực bội ngắt lời,

càng không biết anh đã đứng ở đó bao lâu. Anh gõ gõ cửa vào tấm biển để
chức vụ trước cửa phòng làm việc, “Mẹ là bác sĩ hay là mấy bà ngồi phơi
nắng tán chuyện dưới tầng thế, mẹ nói về bệnh tình đi, đừng nói mất
chuyện vô dụng ấy nữa!”

Cát Niên cũng đã mau chóng đứng dậy trong lúc anh đang nói, bác sĩ

Tôn đầu hàng nhìn con trai cười, rồi tiếp tục quay sang nói với Cát Niên:
“Về bệnh tình của Phi Minh, cô phải đợi có báo cáo kiểm tra kỹ càng đã,
sau đó cô sẽ thông báo ngay cho cháu.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ Tôn, cảm ơn cô.” Cát Niên cúi người chào bác sĩ

Tôn rồi đi ra, bước đến trước cửa văn phòng, cô không thể không dừng lại
bởi Hàn Thuật mặt lạnh băng đang đứng chắn quá nửa lối đi chẳng hề có ý
định nhường đường.

“Cho đi nhờ.” Cát Niên nói nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.