Cô chao đảo rồi ngồi thụp xuống, gào khóc như một đứa trẻ. Bữa tiệc
tuổi thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?
Cát Niên lặng người đi trong tiếng khóc, cô cũng không biết trái tim
mình đã lưu lạc chốn nào. Cuối cùng chỉ biết Trần Khiết Khiết vừa khóc
vừa túm lấy ống quần cô.
“Mình xin lỗi, mình xin lỗi, cậu có thể coi thường mình, nhưng mình
cần Phi Minh, xin cậu hãy để mình đưa con bé đi!”
Cát Niên bật cười, tiếng cười trống rỗng. “Đưa con bé đi, đi đâu?” Cô
nói chỉ đủ cho mình và Trần Khiết Khiết nghe thấy, “Buổi chiều bác sĩ vừa
bảo tôi, đã có kết quả xét nghiệm, khối u của Phi Minh là ác tính, hơn nữa
còn đang lan rộng. Giờ cậu còn muốn đưa nó đi không?”
“Cậu lừa tôi!” Trần Khiết Khiết như mê sảng.
“Tôi hy vọng tôi lừa cậu.” Từng từ nói ra thực sự đều rất đau, như ngàn
nhát dao cứa thịt.
Trần Khiết Khiết lặng người một lúc lâu, rồi đứng lên lau khô nước mắt,
dáng vẻ quyết đoán Cát Niênvẫn quen thuộc đã trở lại, “Tôi sẽ lại ly hôn,
rồi lấy phần tôi đáng được hưởng. Dù có phải tiêu hết tất cả tiền tôi cũng
phải cứu con bé, tôi không thể để Phi Minh rời xa tôi nữa. Cát Niên, tôi chỉ
xin cậu, xin cậu hãy để tôi được nhận con bé.”
Cát Niên không trả lời, thực ra không chỉ mình cô, Trần Khiết Khiết có
lẽ cũng hiểu một người mẹ hoàn toàn có thể đường đường chính chính dẫn
con gái đi, không ai có thể ngăn cản. Nhưng cô vẫn chọn cách khẩn cầu,
hẳn cô cũng hiểu lỗi lầm mười một năm trước sẽ phải khó khăn thế nào mới
có thể hoàn lại.
Bọn họ làm kinh động đến không ít người, y tá trưởng ló đầu khỏi
phòng trực rồi lại thụt đầu vào, ánh mắt Cát Niên hướng về một điểm nào