ấy đều nên được khỏe mạnh chạy nhảy nô đùa, còn Phi Minh, đứa bé đáng
thương này, có lẽ cô bé chỉ không muốn trân trân nhìn mình yếu dần đi
trong một đêm thế này, chỉ thế mà thôi nhưng vẫn không đạt được.
Hàn Thuật trước nay cũng biết mình giỏi nhất khoản ăn nói làm vui lòng
người khác, anh muốn giúp Phi Minh vui lên, nhưng vắt óc suy nghĩ, miệng
lưỡi hàng ngày không biết đã trốn tiệt vào đâu, lúc này anh mới cảm thấy
sự vô dụng của lời nói trước cảnh sinh lão bệnh tử của số phận. Vừa may
lúc đó Hàn Thuật thấy chiếc xe đạp của Cát Niên dựng dưới mái hiên, mắt
anh bất giác sáng bừng, hào hứng phấn khởi nói với Phi Minh: “Hay là
chúng ta đi xe đạp?”
Phi Minh mặt đầy hứng thú, gật đầu như gà mổ thóc, “Được ạ được ạ,
cháu vẫn chưa biết đi, cô nói phải đợi cháu lên cấp Hai mới yên tâm để
cháu đạp xe đi học.”
Hàn Thuật cười cười bước lại bên chiếc xe rồi an ủi cô bé: “Sau này chú
sẽ dạy cháu, dễ lắm. Nhưng hôm nay cháu ngoan ngoãn ngồi phía sau đã,
chú Hàn Thuật sẽ đèo cháu một vòng.”
Vừa nói anh vừa dắt chiếc xe ra giữa sân, thử quay bàn đạp mới phát
hiện chỗ nào trên xe cũng phát ra tiếng cọt kẹt kỳ lạ, anh bất giác cúi đầu
kiểm tra, hóa ra chiếc xe đồ cổ không rõ niên đại này đến dây xích cũng đã
đứt rồi, bánh sau xẹp lép còn lộ cả khung thép. Hàn Thuật trố mắt đờ đẫn,
“Tạ Cát Niên, cái xe ghẻ gì thế này?”
Cát Niên lúc này mới chậm rãi bước lại, đi quanh chiếc xe một vòng rồi
xòe hai bàn tay làm như vô tội: “Em có nói đây là cái xe tốt đâu, vứt xó ở
đấy cũng lâu lắm rồi chẳng có ai đi.”
Hàn Thuật vẫn không nhụt chí, tiếp tục hý hoáy một hồi, cuối cùng cũng
đành bó tay, hiện giờ chẳng có dụng cụ sửa chữa gì, dù có muốn để chiếc
xe miễn cưỡng chống đỡ một lúc cũng không được. Anh như bị dội gáo