CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 362

“Ăn cơm thôi.” Cát Niên múc cho Phi Minh một bát canh, thấy Hàn

Thuật hiền lành ngồi một chỗ, cô do dự giây lát rồi cũng tiện tay múc cho
anh một bát, khẽ giọng nói: “Em không ngờ anh đến, cơm nước hơi qua
quýt, anh ăn tạm vậy.”

Hàn Thuật bàng hoàng trước cử chỉ ân cần của cô, vội vàng đưa tay ra

đón, anh uống ngon lành hai ngụm rồi nhân luôn thời cơ tốt lành, có đi có
lại gắp một miếng cá ngon nhất cẩn thận để vào bát cô.

Mới đầu anh còn có cảm giác lo lắng bất an, sợ mình không đâu lại gây

chuyện lần nữa, ánh mắt Phi Minh cũng đi theo một đường parabol, bám
sát quỹ đạo đôi đũa, nơm nớp quan sát phản ứng của cô.

Cát Niên tập trung vào ăn cơm, đầu cũng chẳng ngẩng lên. Cô im lặng

ăn miếng cá trong bát, một lúc sau mới ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng,
“Cá hấp kỹ quá rồi.”

Hàn Thuật lập tức bật cười, Phi Minh cũng cười theo, không ai muốn đi

sâu tìm hiểu xem, một con cá hấp quá kỹ có gì đáng vui như vậy.

Trời tối dần, bóng đèn năng lượng mặt trời cũ kỹ trong căn nhà thỉnh

thoảng lại chập chờn, xa gần vẫn còn văng vẳng tiếng pháo nổ. Kỳ lạ ở chỗ,
âm thanh vốn nên ồn ào ấy trong thời khắc này lại khiến người ta cảm nhận
được một sự yên tĩnh kỳ lạ, trong bầu không khí yên tĩnh này rất nhiều rất
nhiều thứ đã được lặng lẽ xoa bằng, như gió thổi bằng các vết thương nham
thạch, như sóng cào bằng những dấu chân trên cát.

Đêm 30 sở dĩ quý giá chính vì hai chữ “đoàn viên.” Hàn Thuật yên lặng

thưởng thức bữa cơm tất niên “qua loa” nhất trong suốt gần ba mươi năm
trời sống trên đời của mình. Màn đêm cuối cùng cũng đã tới, trước nay anh
chưa từng thích màn đêm, mọi vui vẻ náo nhiệt của những buổi hô bạn gọi
bè, chơi bời tiệc tùng giống như cơn gió, chỉ lấp đầy trong khoảng thời gian
ngắn rồi biến mất không một dấu vết, để lại một lỗ hổng rỗng tuếch và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.