CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 403

túm tụm như thể sắp đối mặt với một cuộc chiến lớn, điều này khiến trái
tim Cát Niên đang ngồi ngoài đợi dần dần dịu xuống.

Báo cáo của bác sĩ được đưa ra rất nhanh, quả nhiên không ngoài dự

liệu, khối u trong não chèn lên dây thần kinh thị giác từ đó dẫn đến bị mù là
điều không hề hiếm, theo phân tích tình trạng bệnh ngày càng đi xuống của
Phi Minh, đây là chuyện sớm muộn sẽ phải xảy ra, ngoài phẫu thuật ra
không còn cách nào khác.

Bác sĩ Tôn Cẩn Linh hôm nay không trực nhưng vừa nhận điện thoại bà

cũng lập tức tới ngay bệnh viện. Hàn Thuật vừa nhìn thấy mẹ liền theo vào
văn phòng, trước mặt người mẹ vừa quyền uy vừa dè dặt, anh chẳng còn
quan tâm việc che giấu tiếng khóc mơ hồ trong giọng mình, vừa mở miệng
ra đã: “Mẹ, làm thế nào đây, mẹ nói nên làm thế nào!”

Bà Tôn Cẩn Linh cởi áo khoác trên người, nhìn sang con trai, “Làm thế

nào? U não Glioblastoma giai đoạn bốn rồi, con biết là khó khăn thế nào
không? Nói thật với con, mẹ làm trong ngành đã bao năm nay, trường hợp
này đã gặp quá nhiều, căn bệnh đã đến giai đoạn này tỷ lệ chữa khỏi là cực
kỳ thấp…”

“Thấp đến mức độ nào?” Hàn Thuật truy hỏi đến cùng.

Bác sĩ Tôn ngồi xuống, không nói gì, tia hy vọng Hàn Thuật vẫn ôm ấp

cũng âm thầm tiêu tan trong sự im lặng này. Mẹ anh là một người cẩn thận,
nếu như bà im lặng, điều đó có nghĩa là con số đó quả thực cực kỳ thấp,
đến nỗi bà không muốn nói ra để thấy con trai đau lòng.

“Sẽ có cách, mẹ, chắc chắn có cách, cô bé mới chưa đến mười hai tuổi!”

Hàn Thuật ngồi xuống bên mẹ, bất lực cầu xin.

Bác sĩ Tôn nói: “Thằng ngốc này, bệnh tật công bằng với mọi số mạng,

nó không vì ít hay nhiều tuổi, đáng yêu hay đáng ghét, nghèo hay giàu mà
đối đãi khác nhau. Bất kể đứa trẻ này có ý nghĩa gì với con, nhưng đây là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.