CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 52

vẫn không dám buông bàn tay chặn trước ngực.

“Có chút khí khái đi được không, xem cậu sợ kìa.” Bình Phượng miệng

trách móc nhưng trong lòng hiểu rõ, Cát Niên dù có an phận ngại phiền
phức thế nào, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của cô đã chưa cần biết đầu
đuôi tình hình ra sao chạy bừa đến đây, không phải chị em tốt, chắc chắn
không thể làm như vậy.

Chậm rãi hít một hơi sâu, Cát Niên lúc này mới quan sát kỹ, Bình

Phượng cả người nhếch nhác tả tơi, đầu bù tóc rối, chiếc váy ngắn xinh đẹp
chuyên mặc mỗi khi “đi làm” bị đứt một bên dây vai, vốn đã nửa kín nửa
hở, giờ lại lộ ra càng nhiều xuân sắc, đôi chân trắng ngần dưới lớp váy
ngắn còn nhiều vết bầm tím.

“Cậu…” Cát Niên lo lắng đến mức nói không thành lời.

Bình Phượng nghiêng mặt khua khua tay, “Ui dào, ai dám ức hiếp mình,

bà nó đây đâu có dễ bị bắt nạt. Kể ra thì hôm nay coi như cũng trúng mánh,
tóm được một con dê béo, cũng moi được chút tiền, ai ngờ vừa mới xong
việc đã bập phải bọn khốn đó, suýt chút nữa bị mấy con nhãi chỉnh cho một
trận thảm rồi.”

“Mấy con nhãi? Mấy con nhãi là ai?” Cát Niên thì thầm hỏi.

Bình Phượng giải thích qua loa: “Mấy con vốn kiếm ăn ở đây.”

Cát Niên không ngốc, ngây người một lúc cô liền hiểu ra. Hóa ra làm

nghề này như Bình Phượng cũng có “quan niệm địa bàn”, cũng như taxi
đón khách vậy, mỗi người đều có một khu vực cố định, luật bất thành văn,
rất hiếm khi tranh miếng ăn của nhau. So với giới lái xe, sự nhạy cảm về
địa bàn trong nghề này của Bình Phượng còn cao hơn một chút, vì bọn họ
thường kiếm ăn tại một khu vực quen thuộc, lại luôn phải chia tiền cho mấy
tên ma cô đóng vai trò trung gian hoặc bảo kê ngầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.