CHO ANH NHÌN VỀ EM - TẬP 2 - Trang 58

Cát Niên bất giác buông tay, chiếc xe lướt nhanh qua cô, mất hút phía

cuối đường.

“Đồ khốn! Cứ thế mà đi à? Tiền của mình... Cát Niên...” Bình Phượng

không hiểu sự tình bên trong, cơn đau làm tiếng cô nhỏ dần.

“Tiền ở chỗ mình, cậu đừng nói gì nữa, mình đưa cậu đi bệnh viện.” Cát

Niên sực tỉnh, vừa đỡ Bình Phượng dậy vừa an ủi. Cấp cứu 120 (1) rốt cuộc
có thể tìm đến đây không, Bình Phượng liệu có thể ráng sức cùng cô ra đến
ngã ba, cô không sao an ủi nổi bản thân.

(1). 120: số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.

Ánh đèn xe-non sáng chói rọi thẳng đến khiến cô không mở nổi mắt.

Cát Niên ngồi thụp xuống bên Bình Phượng, một tay đưa lên chắn sáng,
nhìn chiếc xe vốn nấp trong bóng tối chậm chạp chạy về phía hai người.

Giọng một người đàn ông: “Lên xe, đi bệnh viện trước đã.”

“Đây là cách giải quyết của cậu ư? Thà đưa hai đứa cave đến bệnh viện

còn hơn đối diện với câu hỏi của tôi?” Lời trách cứ phẫn nộ này đương
nhiên đến từ người còn lại.

Cát Niên cúi gằm mặt, quyết định đứng ngoài chuyện này, ngoại trừ

Bình Phượng đang bị thương, mắt cô không nhìn thấy, tai cô không nghe
thấy bất kể điều gì nữa.

Với sự giúp đỡ của người đàn ông, Bình Phượng đang dần hôn mê

nhanh chóng được đưa vào trong xe, Cát Niên do dự một hồi rồi cũng lên
xe, nhưng người đàn ông còn lại vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Xe khởi động, Cát Niên thấy người đàn ông đứng đó nâng cặp kính.

“Được lắm... Đường Nghiệp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.