Mãi cho đến khi Diệp Cẩn trở lại thành phố A thì điện thoại của Lệ Dĩ
Thần vẫn không gọi được, Diệp Cẩn quyết định trực tiếp đến công ty tìm
anh, cô phải hỏi rõ ràng những thứ này là có ý gì, là anh đột nhiên tâm
huyết dâng trào vung tiền như nước, hay đây là. . . . . . tiền chia tay anh cho
cô? Nếu như là vế sau thì cô sẽ không chút nể nang ném thẳng mặt của anh.
"Xin chào, xin hỏi Lệ tổng đã trở về chưa."
Cô gái tiếp tân vẫn không rời giương của mình, không kiên nhẫn nói:
"Diệp tiểu thư, đây đã là lần thứ ba tôi trả lời cô rồi, Lệ tổng không có ở
công ty, cũng không biết khi nào anh ấy sẽ trở lại ."
Đợi cả một buổi chiều, cho đến sắc trời gần xuống, Diệp Cẩn mới quyết
định rời đi, có lẽ Lệ Dĩ Thần thật sự bận, anh mới rời đi một ngày mà thôi,
nhất định là cô nghĩ nhiều, có lẽ sau khi hết bận thì anh sẽ gọi điện thoại
hẹn cô cùng ăn cơm tối, Diệp Cẩn tự an ủi mình sau đó rời đi.
Thấy Diệp Cẩn đi thật, tiếp tân lập tức gọi điện thoại đến phòng làm việc
của tổng giám đốc: “Lệ tổng, Diệp tiểu thư đã đi rồi."
Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần nặng nề ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, chậm rãi
đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn bóng dáng mảnh
mai dưới lầu này, thở dài một tiếng.
"Tình cảm tổn thương là nhất thời, nhưng nếu khiến em hoàn toàn thất
vọng với tình thân thì rất có thể cả đời này em không thể nào bước ra khỏi
bóng tối đó được, thật xin lỗi A Cẩn, xin tha thứ vì anh đã tự tiện quyết
định giúp em."