CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 154

Một trận gió lạnh ẩm ướt thổi tới, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng không yên,

người đi trên đường đã ít đến mức có thể đếm được, bây giờ cô đã đi chưa,
trời lạnh như thế này, ai lại có thể đứng chờ mãi một người, mà người này
lại là người tổn thương mình sâu sắc nhất.

"Lệ tổng, tối nay anh đến nhà cô anh hay là trở về nhà của anh?"

Gió ngoài cửa xe càng lúc càng lớn, gào thét giống như muốn thổi cả thế

giới thành một đống hỗn độn, Tần Mục không dám chọc cười anh, chỉ lo
tập trung lái xe.

Lệ Dĩ Thần im lặng một hồi rồi chợt nói: "Đi tới công ty."

"Cái gì? Bây giờ đi tới công ty sao? Không phải là đã xong việc rồi hả?"

"Ít nói nhảm lại, lái xe của cậu đi."

"Vâng."

Khi Lệ Dĩ Thần thấy một bóng dáng màu đỏ đang run rẩy kia thì nhất

thời lửa giận trong lòng tăng vọt lên : “Người phụ nữ ngu ngốc này, tại sao
nhiều năm rồi mà vẫn dại dột muốn chết.” Tần Mục mới vừa dừng xe thì Lệ
Dĩ Thần đã nhanh chóng xuống xe.

Mùa đông năm nhất, bởi vì kỳ thi học kỳ sắp tới nên thư viện còn chưa

mở cửa mà người đã xếp hàng đến nước chảy cũng không lọt, nhìn cảnh
xếp hàng dài dằng dặc này, Lệ Dĩ Thần cầm quyển sách muốn trở về kí túc
xá thì lại nghe một tiếng nói nhỏ nhẹ cách đó không xa truyền đến.

"Lệ Dĩ Thần, em đang ở đây này."

Nhìn theo bóng dáng màu đỏ thì đó là một cô gái hết sức xinh đẹp

nhưng lỗ mũi lại đỏ bừng, đang dùng sức vẫy tay với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.