Nghe vậy nhất thời Lệ Tuệ Dĩnh cứng đờ, vẻ mặt dữ tợn, bởi vì kích
động mà vết thương trên mặt vô cùng vặn vẹo: “Lệ Dĩ Thần, con có biết
mình đang nói gì hay không?"
Lâm Mạn Thanh cũng lo lắng đỡ Lệ Tuệ Dĩnh, nói với Lệ Dĩ Thần:
"Đúng vậy, A Thần, anh có biết mình đang nói gì hay không?"
Lệ Dĩ Thần chậm rãi đứng lên, ánh mắt như đuốc: “Vào giờ phút này thì
cực kì rõ ràng."
"Vậy mà anh. . . . . . A Thần, rốt cuộc anh làm sao vậy, anh biết rõ gần
đây thân thể mẹ nuôi không tốt mà, anh đừng nói lung tung kích thích bà."
"Anh cũng không muốn làm cô kích động, cô, con biết rõ quyết định này
của con sẽ khiến cô bị tổn thương nhưng xin cô hãy tha thứ cho sự bất hiếu
của con."
Nói xong, Lệ Dĩ Thần quỳ xuống trước mặt Lệ Tuệ Dĩnh, nói tiếp: "Con
thiếu nợ Diệp Cẩn quá nhiều, coi như cả đời này cũng không trả nổi cho
nên con chỉ có thể làm trái với ý định của cô rồi."
Bàn tay đầy vết bỏng của Lệ Tuệ Dĩnh run rẩy phủ lên trên mặt của
mình: “Con nhìn kĩ vết thương trên mặt cô này, đừng quên nhưng vết
thương này vì sao mà có, là ai gây ra, đó là mẹ cô ta, là mẹ cô ta đấy. . . . . ."
Lệ Tuệ Dĩnh gào to giống như người điên.
"Thù hận của cô con vẫn ghi ở trong lòng, một giây cũng không dám
quên."
Lệ Tuệ Dĩnh nghẹn ngào, tiếp tục quát: "Cô thấy con quên mất rồi, như
vậy cô nuôi con có lợi ích gì đây, chung quy cô cũng không phải là mẹ ruột
của con, con vì một người phụ nữ mà ruồng bỏ cô, không có gì không xảy
ra được, được rồi, con đã lựa chọn người phụ nữ kia vậy thì con đi đi, coi
như cô uổng công nuôi con."