CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 169

"Yếu đuối là đặc quyền của công chúa, còn thế giới mà em sống ở trong

đó không có chỗ cho hai chữ này."

Cố Diễn động đậy cánh môi, cuối cùng quyết định không tiếp tục đề tài

này nữa, mặc dù chỉ mới quen biết Diệp Cẩn một thời gian không lâu nhưng
anh hiểu rõ Diệp Cẩn là một người quật cường, không phải một sớm một
chiều là có thể bị dao động được, thôi, có một số việc phải tiến hành từ từ
mới tốt.

Bình thường trước cửa nhà họ Mục luôn vắng vẻ yên tĩnh thì giờ phút

này lại bị thay thế bởi cảnh tưởng náo nhiệt, ngựa xe như nước, giờ phút
này quanh bể bơi to như vậy đều đứng đầy người, thấy Diệp Cẩn xuất hiện,
Chu Mẫn Quân vẫn luôn chờ cô lập tức đi tới.

"A Cẩn, con đã đến rồi." Chu Mẫn Quân theo thói quen quan sát kỹ Cố

Diễn bên cạnh Diệp Cẩn, sắc mặt chợt trầm xuống: “Vị này là?"

Cố Diễn lịch sự, mỉm cười nói tên tuổi với Chu Mẫn Quân: “Xin chào,

cháu tên là Cố Diễn."

"Cố Diễn? Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu làm cái gì." Vẻ mặt Chu

Mẫn Quân có chút miệt thị tiếp tục quan sát kỹ lưỡng.

Ánh mắt của bà như thế khiến Diệp Cẩn nhớ đến cách bà đối xử với Lệ

Dĩ Thần ba năm trước đây, cô cực kỳ ghét ánh mắt xem thường người khác
này của mẹ mình.

"Mẹ, Cố tổng là cấp trên của con." Diệp Cẩn lạnh lùng nói.

Diệp Cẩn nói xong thì vẻ mặt Chu Mẫn Quân càng thêm xem thường

nhìn Cố Diễn, thậm chí còn mang theo khinh bỉ: “Không phải cũng chỉ là
ông chủ của một công ty nhỏ mấy chục người thôi sao."

"Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.