CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 225

đại, nếu như cái gì cũng có thể học được ở đại học thì sẽ không có nhiều
người thất nghiệp như vậy."

Nghe thấy Diệp Cẩn cưỡng từ đoạt lí, cắt câu lấy nghĩa sau đó lè lưỡi,

Lệ Dĩ Thần vốn định giáo dục cô một chút nhưng sau rồi lại thôi.

"Em đó, không đi học đầy đủ, miệng lại đầy học thuyết ngụy biện, được

rồi, anh mới vừa xem qua, những số liệu trong bản thiết kế đó không có vấn
đề gì lớn, vấn đề nhỏ thì để sau rồi nói, bây giờ anh dẫn em đến chỗ này."

"Đi đâu vậy?"

"Đi nói cảm ơn với thầy Bạch, thầy Bạch đã giúp chúng ta một chuyện

lớn như vậy, chúng tôi không thể mượn cối giết lừa được*."

*Mượn cối giết lừa: lừa kéo cối xay, kéo nhiều quá mệt thì sẽ chết. Câu

này tương đương với mượn dao giết người.

"Đúng là nên đi cảm ơn thầy Bạch, nhưng mà anh lại nói mượn cối giết

lừa làm em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm."

Lệ Dĩ Thần cười đến kỳ lạ: “Vậy thì cứ mượn mận trả đào là được rồi."

"Nhưng mà thầy họ Bạch."

Lệ Dĩ Thần cảm thấy đau răng: “Cô nương, không thể nói như vậy

được."

*Cái này có lẽ là chơi chữ, bạn Mèo cũng không hiểu lắm ^.^

Thấy Lệ Dĩ Thần tức giận muốn cắn người, Diệp Cẩn cười khì khì:

“Trêu anh đấy, đi thôi, nên đi cảm ơn thầy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.