Diệp Cẩn hỏi xong, các ngành lập tức nhìn về phía quản lí bộ phận tiêu
thụ, quản lí bộ phận tiêu thụ chợt đứng ngồi không yên .
"Mấy người nhìn tôi làm gì, những năm gần đây tình hình công ty không
tốt, cũng không thể đều đổ hết cho bộ phận tiêu thụ được, mấy người không
xem thử những năm này công ty đầu tư cái gì, không phải là vùng ngoại ô
giao thông bất tiện thì cũng là mấy tòa nhà mục nát, còn có những công ty
thiết kế kia nữa, quả thật là qua loa đến mức không thể qua loa hơn, thời
gian trước nhận làm ký túc xá nhân viên của một tập đoàn lớn, bởi vì hạ giá
thành xuống nên tiền lời không được bao nhiêu, lại còn nhận vô số chỉ trích,
nói chúng ta xây nhà còn khó coi hơn cả nhà vệ sinh công cộng, những tòa
nhà không bán hoặc cho thuê được cũng giống như vậy, đều bị lên án khắp
nơi. Cho dù bộ phận tiêu thụ của tôi nói khéo như rót thì có thể dùng vào
chỗ nào, hiện tại giá phòng mắc như vậy, người mua phòng ốc hận không
thể tính toán đến tận xương, phàm là có một chút không vừa lòng thì đã
xoay người rời đi rồi."
Diệp Cẩn nhíu mày: “Ý chú là người của tầng sách lược cũng không
trốn được trách nhiệm đúng không?"
Quản lí bộ phận tiêu thụ dậm chân, tức giận nói: "Tôi không có nói như
vậy, cũng không có lá gan đó."
"Mấy người oán trách xong chưa? Còn có ai bổ sung hay không?"
Thấy không ai nói nữa, vẻ mặt Diệp Cẩn nghiêm túc quét qua mỗi người
một vòng, sau đó lạnh lùng nói: "Các vị đang ngồi ở đây cũng xem như là
cùng ba tôi giành lấy giang sơn, đều là nhân viên kỳ cựu, nhưng các chú thử
nhìn đi, hôm nay công ty lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì các chú đã làm
những gì? Ngoại trừ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau thì các chú có từng suy
nghĩ lại không? Dĩ nhiên những lời các chú nói không hẳn là không có lý,
vấn đề hiện nay của công ty không phải dựa vào sức của một người là có
thể giải quyết được nhưng mà mấy chú lại không hành động, cứ ôm tư