biến mất vĩnh viễn làm cho anh không tìm thấy được
Diệp Cẩn dừng tay lần nữa, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi chậm rãi ngẩng
lên, vô cảm nhìn Lệ Dĩ Thần.
"Có chuyện gì không?"
Diệp Cẩn lạnh lùng khiến lòng Lệ Dĩ Thần trống rỗng. Anh tình nguyện
cô lên giọng ồn ào mắng chửi, ít nhất là cô đồng ý phát tiết tức giận với
anh, điều đó có thể chứng minh là cô để ý. Nhưng bây giờ hành động của
Diệp Cẩn làm cho anh hốt hoảng luống cuống.
Lệ Dĩ Thần thử đến gần Diệp Cẩn, nhưng Diệp Cẩn lại đứng lên, đưa
lưng về phía anh: “Em cho anh 3 phút, muốn nói gì thì phiền anh nói nhanh
lên một chút, bây giờ Diệp thị tình trạng khó khăn, không cho phép em lười
biếng."
"A Cẩn. Giao chuyện Diệp thị cho anh, em về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt,
anh sẽ giúp em. . . . . ."
Không đợi Lệ Dĩ Thần nói xong, Diệp Cẩn đã lạnh giọng cắt đứt anh:
“Lệ Dĩ Thần, em không cần anh giúp anh, loại cảm giác tràn đầy mong đợi
được bảo vệ đó giống như sợi dây kéo em vào trong tuyệt vọng, em không
muốn tiếp tục nữa, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ không dựa vào bất kì người
nào nữa, anh đi đi, trong thời gian ngắn em không muốn gặp lại anh, chờ
em suy nghĩ kĩ nên giải quyết quan hệ của chúng ta như thế nào thì em sẽ
gọi điện thoại cho anh."
Mặc dù Diệp Cẩn lạnh lùng quyết tuyệt nhưng Lệ Dĩ Thần cũng không
có ý định rời đi, ngược lại kiên quyết giúp đỡ Diệp Cẩn, nói: "Việc Diệp thị
gặp khó khăn, anh sẽ giúp em giải quyết, còn người hãm hại Diệp thị, anh
cũng sẽ giải quyết giúp em, nhưng mà em đừng nghĩ đây là anh chuộc tội
với em, dĩ nhiên, hôm đó đi mà không nói là do anh suy nghĩ không được
chu đáo, về việc hôm đó rời đi anh có thể giải thích, nhưng mà bây giờ, có