một chuyện anh muốn nói cho em biết, có anh ở đây, anh sẽ không để cho
người khác ức hiếp em."
Diệp Cẩn cười lạnh, nhưng bóng lưng gầy yếu lại run rẩy, giọng nói
càng thêm đè nén nghẹn ngào, lạnh nhạt nói: "Không để cho người ức hiếp
em? Thôi, em không muốn nghe những lời này nữa, Lệ Dĩ Thần, anh biết
không, bây giờ em không hề ôm bất cứ kì vọng nào với anh nữa, cho dù
chúng ta yêu nhau thì cũng không có nghĩa lý gì nữa rồi, em không biết tại
sao giữa chúng ta luôn không cùng một tần số, không phải là em đuổi theo
anh thì cũng là anh đuổi theo em, nhưng quay đầu lại thì vẫn không cách
nào sánh vai nhau được, em mệt mỏi, muốn bước đi trên chính cuộc đời của
mình, anh đi đi."
Lệ Dĩ Thần đứng thẳng người, vào giờ phút này, phong thái tự tin
nghiêm nghị đã bị sụp đổ, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người bày mưu
tính kế nhưng khi ở trước mặt Diệp Cẩn thì lại hoàn toàn mất đi khống chế,
anh hiểu rõ tính cách của Diệp Cẩn, nếu như hôm nay cô lộ ra vẻ mỏi mệt
như vậy thì cho dù anh có làm thế nào đi nữa cũng không thể đi vào lòng
của cô, cho dù bây giờ anh có quấn lấy cô thì thu được vẫn là khuôn mặt
lạnh lẽo, anh nên cho cô một ít thời gian, đồng thời cũng cần cho mình một
ít thời gian để loại bỏ trở ngại trong lòng cô, mặc dù ông trời luôn trêu đùa
bọn họ, khiến hai người yêu nhau không thể ở bên nhau nhưng anh nhưng
vẫn sẽ lấy phương thức của anh để chờ đợi, anh tin tưởng tới