CHO ANH QUÁ KHỨ CỦA EM - Trang 360

Lệ Dĩ Thần chậm rãi đứng lên bên cạnh Lệ Tuệ Dĩnh, từ trên cao nhìn

xuống người cô mà anh vẫn luôn tôn kính: “Mặc dù tài sản của Mục Thiếu
Đường ở Thái Lan không có liên qua đến Mục thị, nhưng nếu cháu muốn
thì anh ta đừng mong có ngày yên ổn, cô, cô biết cháu có khả năng này
mà."

Nghe vậy, Lệ Tuệ Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mặt trợn trừng,

hung hăng nhìn Lệ Dĩ Thần: “Cháu dám."

Lệ Dĩ Thần có chút đau lòng, cười khổ một tiếng: “Cuối cùng vẫn không

phải là ruột thịt."

Sau khi nói một câu không đầu không đuôi thì Lệ Dĩ Thần chậm rãi rời

khỏi nhà Lệ Tuệ Dĩnh, Lệ Tuệ Dĩnh nhìn Lệ Dĩ Thần rời khỏi, im lặng thật
lâu cho đến nước mắt tràn mi.

"Không ai hiểu nổi đau của mình, ngay cả đứa cháu mình nuôi lớn từ

nhỏ cũng vứt bỏ mình ...vì sao cuộc sống của mình lại thất bại như thế?"

Trong hoảng hốt, Lệ Tuệ Dĩnh chợt nhìn thấy gương mặt mình ở trong

cửa kính thủy tinh, trong nhà không có gương , cho nên đã lâu bà không
nhìn thấy khuôn mặt của mình, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy khiến bà bị
dọa không hề nhẹ.

Lệ Tuệ Dĩnh dùng bàn tay khô đét gầy gò lau từng giọt nước mắt lớn

như hạt đậu bắt đầu lăn xuống trên khuôn mặt: “Nếu mình gây khó dễ cho
Diệp Cẩn thì A Thần sẽ gây khó dễ lại Thiếu Đường, mình phải làm thế nào
đây, rốt cuộc mình có nên báo thù hay không, mặc dù Mục Văn Khởi sắp
lụn bại nhưng người phụ nữ kia vẫn còn rất tốt, nếu để cho ả ta tiêu diêu tự
tại thì mình không cam lòng, mình không cam lòng. . . . . ." “Choang”, Lệ
Tuệ Dĩnh hất bình hoa trên bàn xuống đất.

Chỉ là trong thời gian một tháng, Mục thị bắt đầu sụp đổ, công trình

quảng trường thị chính vừa mới đặt móng thì đất bị sụt lún dẫn đến đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.