"Cô, Diệp thị đã là của cô, mà Mục thị cũng sắp phá sản đóng cửa, cho
nên có một số việc cô nên buông xuống rồi."
Lệ Tuệ Dĩnh ném cổ phần lên bàn, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Buông
xuống? Cháu nghĩ quá đơn giản rồi A Thần, chưa nói đến tiện nhân kia hại
cô nhà tan cửa nát, chỉ kể đến thân thể tàn tạ này của cô, làm sao cô có thể
buông xuống cho được?"
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần bỗng dưng chợt nhíu mày: “Cô, cô không thể nói
mà không giữ lời được."
Lệ Tuệ Dĩnh tức giận nói: "Cô thật sự phải không hiểu rốt cuộc con nhóc
kia có gì tốt, nó cũng đáng ghê tởm như mẹ nó vậy. Nó thì tốt ở chỗ nào, A
Thần, nghe lời cô, cắt đứt với nó đi, nếu như cháu thật sự không thích Mạn
Thanh thì ai cũng được, cô sẽ không phản đối ."
Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần tràn đầy thất vọng nhìn Lệ Tuệ Dĩnh: “Cô, cô biết
tính của cháu mà, chuyện cháu đã quyết định thì cho dù thế nào cũng sẽ
không thay đổi, nếu như cô cứ ép cháu thì đừng trách cháu bất hiếu."
"Lời này của cháu là thế nào?" Lệ Tuệ Dĩnh giật mình nhìn Lệ Dĩ Thần.
"Cô. Công ơn nuôi dưỡng cô cháu sẽ không quên, hơn nữa cháu rất cảm
động, nhưng cô không thể dùng việc này để uy hiếp cháu hết lần này đến
lần khác, lần này cháu sẽ sống theo ý mình, cháu không hy vọng xa xôi cô
chấp nhận Diệp Cẩn, cháu chỉ hi vọng cô đừng đi gây sự với cô ấy, lại càng
không nên nói những chuyện bẩn thỉu của thế hệ trước cho cô ấy biết, chỉ
cần cô đồng ý với cháu thì... cháu sẽ chỉnh đốn lại Mục thị, tặng cổ phần
cho con trai ruột của cô, Mục Thiếu Đường, còn lại phần thuộc về ba cháu
thì cháu sẽ mang về nước Mĩ, phát triển sản nghiệp thuộc về nhà họ Lệ lần
nữa."
"Nếu như mà cô không đồng ý thì sao?"