Cố Diễn không ngờ Diệp Cẩn sẽ từ chối, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên
nhìn cô, khi nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Diệp Cẩn thì lập tức đứng
dậy, đi đến bên người cô.
"Sao vậy? Có phải lại bị bệnh hay không?" Nói xong, Cố Diễn cẩn thận
sờ trán của Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn lui về phía sau một bước, vẻ mặt không thay đổi tránh được sự
ân cần của Cố Diễn: “Không phải bệnh, chẳng qua có chút mệt mỏi, còn
nữa, Cố tổng, em muốn xin nghỉ vài ngày."
Cố Diễn có chút không cam lòng, tiếp tục khuyên bảo: “Em có biết tập
đoàn Hải Lan là công ty đứng đầu trong khu người Hoa ở nước Mĩ không,
lần này trở về nước phát triển đều được các công ty ở nhiều lĩnh vực khác
nhau chú ý đến, anh nghĩ nếu như em có thể nhận và hoàn thành xuất sắc
hạng mục này thì sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của em trong tương lai,
nếu không thì như vậy đi, anh cho em một tuần lễ để suy nghĩ, em hãy nghỉ
ngơi thật tốt, lúc em quay lại thì hãy nhận lấy hạng mục này, Diệp Cẩn,
nghe anh, việc nhận hạng mục này đối với em chỉ có lợi chứ không có hại."
Diệp Cẩn rất cảm kích nhìn Cố Diễn, bỏ đi quan hệ với Lệ Dĩ Thần thì
hạng mục của tập đoàn Hải Lan thật sự là một con đường tắt có thể làm cho
danh tiếng vang xa nhanh nhất, nhưng cô thật sự không muốn đối mặt với
Lệ Dĩ Thần.
Diệp Cẩn khó xử nói: "Cố tổng, cám ơn anh, chẳng qua em. . . . . . . . .
Nếu không thì như vậy đi, để em trở về suy nghĩ kĩ lại một chút." Nhìn ánh
mắt cố chấp của Cố Diễn, cuối cùng Diệp Cẩn không thể từ chối một lần
nữa.
Cố Diễn cảm thấy Diệp Cẩn rất mâu thuẫn với hạng mục này của Hải
Lan, mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều: “Được