CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 11

Thầy Hồ hắc hắc cười hai tiếng, nghe có điểm ngả ngớn.

Ông nói: “Trên đời này còn có người gọi là Dương Mai à, cố ý lấy tên

là trái cây?”

Dương Mai im miệng không nói một lời. Cô đã quen người khác trêu

chọc tên cô, phàm là đi đến nơi xa lạ, gặp được một vài người xa lạ, bọn họ
tất sẽ cảm thấy hứng thú với tên của cô.

Tên này đích xác có điểm đặc biệt, thường chọc người bên cạnh hỏi

nhiều vài câu. Nhưng Dương Mai cảm thấy đây là chuyện bé xé ra to, đại
khái là bởi vì cô đã nghe quen tên này, cho nên mới cảm thấy những người
cảm thấy tên cô kỳ quái cũng là người kỳ quái.

Thầy Hồ thấy biểu tình Dương Mai nhàn nhạt, liền không dây dưa tiếp

đề tài này, ông chỉ vào hướng nào đó trên sân, nói: “Cô vào xe tôi trước đi,
tôi đi WC, lập tức sẽ tới.”

Dương Mai đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên sân đỗ hai chiếc xe,

cô không biết chiếc nào mới là xe của thầy Hồ.

Đang ở thời điểm tự hỏi, Lâm Dương ở phía sau bỗng nhiên nói: “Họ

Hồ chính là người dạy cô à?”

Dương Mai quay đầu lại, Lâm Dương lộ ra một bộ biểu tình cao thâm

khó đoán, thần bí lẩm bẩm một câu: “Sao lại đăng ký người này.”

Lâm Dương còn muốn nói thêm, đã bị một cô gái mặc bộ váy màu sắc

rực rỡ túm mũ áo phía sau. Cô gái không nói hai lời, kéo Lâm Dương
hướng sân đi, Lâm Dương bị túm đến eo đều cong, ngoài miệng khoa
trương kêu lên.

Dương Mai thu hồi tầm mắt, theo phương hướng vừa rồi thầy Hồ chỉ,

trực tiếp đi vào sân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.